Khi tôi trở về thì hoàng hôn vừa buông xuống.
Thẩm Uyên đang ngồi trên thảm trước cửa nhà cúi đầu ngủ gật.
Anh mặc áo len màu be, mái tóc đen nhánh rũ xuống để lộ một phần da cổ trắng nõn.
Cả người anh toát lên vẻ dịu dàng, ấm áp của một chàng trai của gia đình.
Tôi cúi xuống nhìn anh.
Anh lơ mơ ngẩng đầu nhìn tôi.
Thẩm Uyên hỏi: “Sao giờ cô mới về?”
Tôi đáp: “Khó khăn lắm mới đi được, chẳng lẽ tôi không nên tranh thủ đi câu cá luôn à.”
Thẩm Uyên tựa cái đầu bù xù vào người tôi.
Tôi hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Anh nói: “Câu cá bên ngoài xong rồi, chẳng phải cũng nên chăm sóc cá trong nhà sao?”
Thẩm Uyên đúng là củ cải ngũ sắc, quá đào hoa.
Tôi véo má anh rồi cúi đầu dịu dàng nói: “Đừng bày trò với chị đây.”
Bình luận
Bình luận Facebook