“Lúc nãy có thứ gì đó đ/âm vào người tôi.”
Sau khi nghe tôi giải thích xong, cả ba cùng cúi xuống phía sau lưng tôi, dùng đèn pin soi vào mông. Lục Linh Châu đưa tay sờ soạng một cái rồi nhìn chằm chằm vào thứ chất nhầy dính trên đầu ngón tay.
“Hình như là bùn ướt?”
“Đùa đấy, lúc nãy không nhịn được, thật sự ỉa chảy rồi.”
“Á! Ọe!”
Lục Linh Châu hét lên thất thanh, bật dậy vừa lấy tay phẩy lia lịa, tôi đứng bên cười ngặt nghẽo. Giang Hạo Ngôn bất lực nhìn tôi.
“Kiều Mặc Vũ, đây là lúc nào rồi còn đùa giỡn Lục Linh Châu.”
Anh ta bước đến, lấy từ túi ra một gói khăn giấy đưa tôi.
“Lau đi.”
Tiểu Giang đúng là biết điều, lại ưa sạch sẽ. Người khác đào m/ộ toàn mang pháp khí trang bị, mỗi anh chàng này nhớ mang cả khăn giấy. Tôi hài lòng liếc anh ta một cái, cầm khăn giấy lau đại vài phát dưới mông rồi đưa dưới đèn xem xét. Thứ màu đen, nhầy nhụa, mùi đất bốc lên nồng nặc, đúng là cục bùn ướt.
“Chắc có con vật gì từ lỗ đào chui vào, kiểu như tê tê chăng?”
Tôi vứt khăn giấy xuống đất, ngẩng đầu quan sát xung quanh. Bên trong tòa lâu đài này quả nhiên là một nhà thờ, nhưng khác biệt với thông thường: hai bên trái phải xếp bảy hàng ghế, chính giữa bục tròn không có bục giảng mà đặt một cỗ qu/an t/ài cực kỳ lộng lẫy.
Giang Hạo Ngôn ngạc nhiên:
“Đây là m/ộ thất chính đúng không? Dễ tìm vậy sao?”
Chúng tôi bước lên bục, vừa đặt chân lên bậc thang đã thấy góc đông nam bục có cây nến đã tắt. Theo quy củ của m/ộ kim hiệu úy: “Người đ/ốt nến, m/a thổi đèn”, phải đ/ốt nến ở góc đông nam m/ộ thất. Nếu nến ch/áy thì vô sự, nến tắt phải hoàn lại đồ vật đã lấy, cung kính lạy ba lạy rồi rút lui.
“Kiều Mặc Vũ, chúng ta giờ cũng coi như đạo m/ộ, nên tuân theo quy củ chứ?”
Lục Linh Châu lấy từ túi ra tờ bùa, khẽ rung ngón tay khiến bùa bốc ch/áy, cô ta cầm tờ bùa đang ch/áy châm vào nến. Tôi nhíu mày phản đối:
“Cô đừng sinh sự, làm mấy trò này chi vậy?”
Đạo m/ộ tổn âm đức, là đại kỵ của chính đạo. Trước giờ tôi dù vào m/ộ cổ mấy lần nhưng chưa từng đụng vật tùy táng. Lần này dù có lấy đồ, theo chính sách tư hữu đất đai ở Anh, chúng tôi hoàn toàn chính đáng giúp Trần đạo diễn lấy lại tài sản, không thể gọi là “tr/ộm”.
Bất chấp phản đối của tôi, Lục Linh Châu vẫn đ/ốt nến. Ánh lửa cam vàng xua tan bóng tối, không gian trong phòng bớt âm u đ/áng s/ợ. Tống Phi Phi hào hứng nhảy cẫng:
“Ngầu quá! Từ khi xem M/a Thổi Đèn đã muốn thử, nay mới có dịp!”
“A! Thật đậm chất nghi thức quá đi!”
“Đồ bệ/nh!”
Tôi lười quan tâm, bước đến bên qu/an t/ài đưa tay đẩy nắp. Tay vừa chạm vào, ngọn nến đột nhiên bùng lên rồi tắt phụt. Lòng tôi dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tống Phi Phi hít một hơi lạnh, núp sau lưng Lục Linh Châu thò nửa cái đầu ra.
Bình luận
Bình luận Facebook