Trần Dụ Sinh lại mượn thân thể Cố Dụ Sinh.
Hắn dùng bút lông viết một câu, chữ khải thể chuẩn chỉ, dùng thể chữ phồn.
[Nương tử, kiếp sau gặp lại.]
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cây bút trong tay Trần Dụ Sinh rơi xuống đất.
Rầm!
"Chuyện gì thế? Trần Dụ Sinh đi rồi?" Cố Dụ Sinh lảm nhảm ồn ào.
Tôi gấp tờ giấy trên bàn lại, nắm ch/ặt trong lòng bàn tay.
Nén nghẹn ngào nói: "Ừ, đi rồi."
Cố Dụ Sinh im lặng.
Tôi nhặt cây bút dưới đất, cúi đầu rơi lệ một hồi.
Hít thở sâu mấy lần mới tạm thấy nhẹ nhõm.
"Chuẩn bị hậu sự đi, hai chúng ta cũng chẳng còn mấy ngày nữa." Tôi nói.
Cố Dụ Sinh lặng lẽ vào phòng thay bộ đồ ngủ.
Hắn nằm trên giường, hai tay đặt lên bụng, tạo dáng an lành.
Tôi không hiểu đường suy nghĩ của hắn: "Anh đang... làm gì thế?"
Cố Dụ Sinh bình thản: "Chờ ch*t."
Bình luận
Bình luận Facebook