Sau ba ngày, tôi lại gặp Bạc Tứ Yểm. Hắn không nhìn thấy tôi, chỉ máy móc ký đơn điều trị lần nữa.
Tôi lao tới, quăng cây bút của hắn đi.
Bạc Tứ Yểm ngẩn người nhìn tôi, trong khi đó tôi cúi xuống thấy những lỗ kim chi chít trên cánh tay hắn.
Bác sĩ khuyên hắn điều trị bảo tồn bao lần, hắn chẳng nghe lần nào.
Hắn bảo phải gấp trở về với người yêu dưới hình dạng hoàn hảo nhất.
“Bạc Tứ Yểm, đồ đi/ên!”
Nước mắt tôi ứa ra không kìm được.
Sao có kẻ x/ấu xa thế? Cố tình tổn thương mình để khiến tôi đ/au lòng.
Bạc Tứ Yểm hoảng hốt đưa tay lau nước mắt cho tôi:
“Đừng khóc, Alpha như anh đâu biết đ/au là gì, một chút cũng không…”
Hắn ôm tôi vào lòng, phát tán pheromone, lắp bắp an ủi:
“Anh biết em không yêu anh, nhưng anh vẫn muốn dốc hết tình cảm này. Kẻ từng đi/ên lo/ạn như anh, lần này không muốn làm tổn thương em nữa... Ưm…”
Chưa nói hết câu, tôi đã cắn phập vào môi hắn.
Cắn thật sâu, muốn khiến tên Alpha x/ấu xa này cả đời không thốt nên lời.
Tôi chẳng giỏi đường mật, nhưng muốn hắn hiểu rằng:
Người hắn yêu cũng có thật nhiều cảm xúc mãnh liệt dành cho hắn.
Hôn nhau đến nghẹt thở, tôi gằn giọng:
“Anh là của em, em đời nào bỏ đi để mặc Alpha khác chiếm đoạt!”
Đây cũng là điều Bạc Tứ Yểm dạy tôi - yêu là kiên nhẫn, là chiếm hữu.
Là thứ dịu dàng đ/ộc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho đối phương.
Đột nhiên có người xông vào, thở hổ/n h/ển báo:
“Ngài Bạc không ổn rồi! Phu nhân đã biến mất...Ấy?!”
Tôi ngẩng đầu lên: “Cái gì...?”
Bạc Tứ Yểm đã đan ngón tay vào tay tôi, hôn ngược trở lại:
“Dù có chạy trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh.”
Bình luận
Bình luận Facebook