Đỗ Minh Lễ đưa tôi đến dinh thự cổ của gia tộc họ Trần.
Đã rất lâu tôi không gặp Trần lão gia, ông già đi nhiều lắm. Người giúp việc trong biệt thự nói ông không thể đứng dậy được nữa.
Đỗ Minh Lễ cung kính hỏi thăm sức khỏe Trần lão gia, rồi trình bày mục đích: "Thưa lão gia, tôi muốn rời khỏi Trần thị. Tiền bồi thường hợp đồng sẽ được chuyển vào tài khoản của ngài sau."
Trần lão gia kích động: "Đỗ Minh Lễ! Cậu quên mất ai đã nuôi cậu lớn rồi sao? Cậu ăn cơm họ Trần, uống nước họ Trần, cậu là người của Trần gia! Giờ thấy tình thế bất lợi liền muốn chạy? Không thể nào, không thể nào!"
Đỗ Minh Lễ đáp: "Trước khi đi, tôi sẽ bù đắp khoản thâm hụt hiện tại của công ty. Coi như trả ơn dưỡng dục của ngài."
"Trần lão gia, Trần Liệt cũng đã trưởng thành rồi. Tôi không mang họ Trần, ngài cũng chưa từng xem tôi là người nhà. Giờ tôi đi, tốt cho cả đôi bên."
Trần lão gia cười lạnh: "Tôi đã nhầm về cậu. Tưởng cậu là đứa biết điều, biết ơn, không ngờ cũng là thứ lang sói bạc bẽo!"
Đỗ Minh Lễ cúi đầu, khẽ nói: "Nếu không biết ơn, tôi đã vứt cái đống hỗn độn mang tên Trần gia từ lâu rồi, cần gì đợi đến giờ?"
Trần lão gia dập gậy xuống sàn gầm lên: "Cút ngay!"
Đỗ Minh Lễ quay sang tôi: "Tiểu Địch, lại đây lạy tạ Trần lão gia ba lạy."
Tôi lạy Trần lão gia ba cái, rồi bước ra khỏi cổng Trần gia.
Vừa ra đến ngoài, thấy Trần Liệt đi ngược chiều tới.
Đỗ Minh Lễ nheo mắt, vỗ vai tôi: "Tiểu Địch, lát nữa hắn đụng vào người một cái thì cứ đ/á/nh. Giờ em không còn là vệ sĩ của hắn, không cần nghe lời."
Thế là tôi đ/ấm thiếu gia.
Đỗ Minh Lễ hỏi: "Đã chưa?"
Tôi đáp: "Đã."
Thiếu gia gằn lên: "Khốn khiếp!"
Bình luận
Bình luận Facebook