【Góc nhìn Lục Hồi】
Lần đầu tiên tôi bắt gặp Phương Tế khóc ở hành lang công ty.
Em ấy nghẹn ngào nói vào điện thoại, bảo rằng mình không thể thích con gái, biết phải làm sao bây giờ.
Tôi vốn chỉ định ra hành lang hít thở, không ngờ lại nghe được chuyện riêng tư của người khác.
Thực ra từ khi mới chuyển đến, tôi đã để ý thấy em ấy.
Ngoại hình đúng gu tôi, chỉ có điều tính tình em quá hiền lành, không biết từ chối người khác, tôi nhìn mà sốt ruột.
Tôi đang tính thử theo đuổi em ấy, nào ngờ chưa đầy hai ngày đã nghe tin em ấy có người yêu.
Lần thứ hai tôi thấy em ấy khóc trong buổi liên hoan bộ phận vài tháng sau.
Một đồng nghiệp hào hứng khoe bạn trai mới chu đáo thế nào, em ấy ngồi trong góc, bỗng đỏ mắt.
Trái tim vốn đã bình yên của tôi bỗng gợn sóng.
Một ý nghĩ hèn hạ dần nhen nhóm trong tôi.
Trong lòng có tiếng gào thét: Cư/ớp em ấy về.
Tôi uống liền mấy chén rư/ợu, mới dằn được tiếng nói ấy xuống.
Lần thứ ba, là khi em ấy say, em túm áo tôi, tưởng nhầm tôi thành bạn trai tồi, khóc đòi một lý do.
Bạn em ấy đến đón, tôi cứng rắn không chịu buông tay.
Lúc bế em ấy về phòng mình, tôi cảm thấy như đang mơ.
Tôi cởi đồ cho em ấy, không tránh được chuyện chạm vào người em, trong người tôi như có ngọn lửa th/iêu đ/ốt, lý trí của tôi suýt tan thành tro.
Tôi vội rời khỏi căn phòng khiến mình mất kiểm soát, nhưng nửa đêm vẫn không nhịn được lén nhìn em.
Em ấy đạp chăn ra.
Lúc kéo chăn đắp lại, em ấy bỗng giơ tay ôm lấy tôi.
Sợi dây lí trí căng thẳng đ/ứt phựt.
Tôi vốn luôn nghĩ mình có khả năng tự chủ tốt, nào ngờ lại làm chuyện ti tiện nhân lúc người say.
Tôi hôn em, hai lần, đến lần thứ ba nghe thấy em ấy lẩm bẩm một cái tên lạ.
Là bạn trai em ấy.
Tôi lập tức nhận ra mình đã làm gì.
Lần thứ tư, em ấy từ chối lời tỏ tình của tôi.
Dù là lần đầu em dũng cảm từ chối ai đó, nhưng trong khoảnh khắc đóng cửa, tôi thấy giọt lệ rơi trên má em.
Thế là tôi biết được câu trả lời thực sự.
Em ấy thích tôi.
Sự theo đuổi sát sao của tôi khiến em đ/au khổ, em ấy vừa trải qua mối tình tồi tệ khiến em nghi ngờ chính mình, không tin vào bản thân, không tin vào tôi, càng không tin vào tình cảm.
Không sao, tôi sẽ chờ, tôi sẽ cho em không gian và thời gian hiểu rõ trái tim mình.
Lần thứ năm, là khi cuối cùng gia đình em chấp nhận tôi, em cuộn tròn trong lòng tôi, tôi cảm nhận được miếng vải áo thấm ướt nước mắt.
Sau này Phương Tế không bao giờ khóc nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook