Mắc phải hội chứng sợ xã hội

Chương 22

26/04/2023 18:01

Tôi c/ắt ngang cuộc gọi khi mẹ tôi vẫn còn đang nói.

Một người mặc âu phục từ cửa tiến vào, mái tóc được chải chuốt vô cùng cẩn thận, nếu như không phải nhìn thấy nếp nhăn khó nhận ra trên mặt ông ấy, tuyệt đối không thể đoán ra được độ tuổi của người này.

Nhưng tôi có đoán được, bởi vì khuôn mặt ông ấy với Lộ Yến giống nhau đến tám phần.

Là bố của Lộ Yến, Lộ Hưng.

Theo sau ông ấy còn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Tay tôi cầm điện thoại nhất thời không biết đặt ở đâu, cuối cùng chỉ có thể để ra sau lưng. Khi tôi lo lắng đến mức đầu ngón chân sắp đào đất luôn thì Lộ Hưng ngồi xuống đối diện tôi.

Ông ấy không bất ngờ với sự tồn tại của tôi, nói trắng ra ông ấy đến đây là vì tôi.

"Đường Dạng?" Lộ Hưng ngồi đối diện tôi, thản nhiên lên tiếng.

Tôi nhìn ống chiếc quần xa xỉ của ông ấy rồi gật đầu.

Mặc dù tôi cũng biết con dâu cũng phải gặp ba mẹ chồng, thế nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp, hơn nữa không có Lộ Yến ở bên cạnh, thật sự tôi rất sợ.

Tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại lên chiếc ghế sau lưng rồi đứng dậy: "Chú... Chú, chú uống trà gì ạ?"

Chỗ của Lộ Yến không thiếu trà, hai ngày trước tôi đã nhìn thấy.

Lộ Hưng nhận lấy túi văn kiện từ tay người đàn ông phía sau, đặt lên bàn trà: "Không cần, lát nữa tôi còn cuộc họp, sẽ nhanh đi thôi."

Vậy thì tốt! Lần sau tới có thể chọn lúc Lộ Yến ở đây được không.

Tay tôi xoắn lại ở phía sau: "Vâng."

Bây giờ tôi lại chìm vào sự ngại ngùng lần thứ hai, tôi đã đứng dậy, thế nhưng Lộ Hưng không cần trà cũng không kêu tôi ngồi xuống.

Vậy bây giờ tôi cứ đứng sao...

Góc độ này thật sự rất dễ nhìn mặt Lộ Hưng! Hu hu hu hu!

Lộ Hưng đẩy văn kiện đến chỗ tôi, ông ấy nói: "Tôi không hy vọng cô ở bên Lộ Yến."

Cả người tôi cứng đờ.

Cảnh tượng này không phải tôi chưa từng gặp, dù sao tình hình gia đình tôi và Lộ Yến cũng cách nhau cả ngàn vạn dặm, thế nhưng sự việc diễn ra ở trước mặt vẫn khiến tôi có chút không chịu được.

"Không phải tôi thấy cô không tốt." Lộ Hưng ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ vào túi văn kiện bằng da trước mặt tôi: "Cô xem xong sẽ hiểu."

Tôi không muốn xem.

Chần chừ mười giây tôi mới đưa tay ra.

Khi tôi cầm lấy túi văn kiện kia bỗng có một loại dự cảm, chỉ cần tôi mở nó ra thì tôi và Lộ Yến sẽ không có khả năng nữa.

Tôi ôm dự cảm này trong lòng, cẩn thận mở túi văn kiện ra.

Bên trong có một xấp tài liệu, bên trên cùng là ảnh chụp ngồi tù của một người đàn ông. Tôi không biết người đàn ông này nhưng tôi nhận ra mắt mũi của ông ta, còn có tên ông ta trong ảnh chụp.

Đường Diệu Thiên.

Là tên của bố tôi.

Tôi biết tôi có một người bố, năm tôi một tuổi ông ta đã chạy theo người phụ nữ khác, tất cả những gì tôi biết về ông ta chỉ dừng lại ở cái tên. Từ khi bắt đầu nhớ được chuyện thì ánh mắt của những người hàng xóm xung quanh nhìn tôi đầy c/ăm gh/ét và thương hại.

Ngón tay tôi r/un r/ẩy, mặc dù mẹ chưa từng nói cho tôi biết nhưng tôi nghe được từ người khác nói người này phạm pháp đã vào tù.

Ông ta phạm tội đ/á/nh ch/ửi mọi người, khiến mẹ con tôi phải sống cuộc sống khó khăn trong một thời gian dài.

Tôi cầm bức ảnh kia, bên dưới đều là hành vi phạm tội của ông ta.

Ông ta từng chuyên cung cấp dịch vụ cho những ông chủ có tính cách lập dị, bao gồm cả việc giới thiệu trẻ vị thành niên cho những ông chủ có sở thích ấu d/âm.

"Chi là chơi với ông chủ chút thôi." Đây là câu nói xuất hiện rất nhiều lần trong bút lục của ông ta.

Tay tôi hơi run, không còn dũng khí để lật tiếp.

Đây là tội á/c cực lớn.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy tên của Lộ Yến trên trang giấy, cái tên có thể chọc vào trái tim tôi lại xuất hiện ở nơi không thể này.

Tay tôi run đến mức khiến tôi không tài nào nhìn rõ được bên trên đã viết những gì, trái tim giống như bị người ta ném vào trong hố băng. Cuối cùng tôi cưỡng ép bản thân nghiêm túc đọc từng câu từng chữ đoạn bút lục có liên quan đến Lộ Yến của Đường Diệu Thiên.

"Ông chủ đó vừa nhìn đã ưng Lộ Yến, ở ngay trong trường học cậu ta. Tôi nghe nói cậu ta không có ai quản, chỉ có một người mẹ ăn chơi trác táng khắp nơi, mối nhờ mẹ cậu ta đấy. Không ngờ mẹ cậu ta nghe nói tôi sẽ cho mười ngàn thì không thèm hỏi gì đã đồng ý luôn."

"Lộ Yến rất thông minh, mơ hồ biết là chuyện gì. Mấy lần chạy thoát khỏi tay tôi nhưng cuối cùng đều bị mẹ cậu ta đưa về. Nếu như cuối cùng không phải cậu ta chạy trốn xảy ra t/ai n/ạn được người ta đưa đến bệ/nh viện thì cậu ta cũng không chạy thoát được đâu."

Thực sự chỉ là chơi với ông chủ chút thôi, nếu như cậu ta nghe lời thì đã không bị đ/á/nh rồi."

Tí tách --- Nước mắt tôi cứ thế rơi xuống trang giấy, rơi xuống tên của Lộ Yến.

Lộ Hưng đứng dậy, ông ấy rút tài liệu khỏi tay tôi.

Cũng không nhìn thứ bên trên mà đưa luôn cho người đàn ông phía sau, người đàn ông cất tài liệu vào trong túi văn kiện.

"Đừng nói với Lộ Yến tôi đã đến." Lộ Hưng đi được mấy bước lại quay lại nói: "Cô và Đường Diệu Thiên rất giống nhau, ông ta đã bệ/nh ch*t trong tù, nhưng cô vẫn ở bên cạnh Lộ Yến."

Thế nhưng tôi vẫn ở bên cạnh Lộ Yến, ngày đêm giày vò anh ấy.

Danh sách chương

5 chương
27/04/2023 16:58
0
26/04/2023 18:06
0
26/04/2023 18:01
0
24/04/2023 17:27
0
24/04/2023 17:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận