"Cậu cứ cởi trần ngồi cạnh tôi trong ký túc xá, tôi chẳng làm được gì cả."
"Tôi chỉ muốn làm cậu."
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Tống Dư Thâm, tôi cảnh cáo cậu, mấy lời vừa rồi coi như tôi chưa nghe thấy."
Cậu ấy vẫn bình tĩnh:
"Vậy để tôi nói lại lần nữa cũng được."
"C/âm miệng!"
Tôi và Tống Dư Thâm cùng sững người.
Im miệng, ngậm miệng, đừng nói nữa...
Tổ hợp nào cũng hợp lý, mà tôi lại chọn cái từ ng/u xuẩn nhất: "c/âm miệng."
Nhưng lời cảnh cáo của tôi chẳng có tác dụng gì.
Thực tế là—Tống Dư Thâm không chỉ lặp lại mong muốn được làm chuyện không thể mô tả với tôi,
cậu ấy còn kể ra một đống chuyện mà tôi hoàn toàn không biết.
"Tối sinh nhật cậu, chính cậu đã làm ra chuyện không thể tha thứ."
"Tôi không ở lại, vì tôi sợ mình không kiềm chế được, sợ sẽ lợi dụng lúc người ta say mà làm ra chuyện gì quá đáng."
"Tôi cố ép mình rời đi... nhưng lại để người khác thừa cơ hội."
"Tôi không đùa đâu. Tôi thật sự cho người theo dõi Giang Hiểu Du.
Cô ta muốn chống đối cuộc hôn nhân gia đình sắp đặt, nên mới cố ý dùng việc cặp kè với cậu để gây chuyện,
coi cậu như thằng ngốc, muốn moi tin nội bộ công ty nhà cậu."
"Tôi đã tra ra ai là người lễ tân đưa thẻ phòng cho cô ta rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra đến cùng."
"Nhưng Tống Húc Tinh, cậu rõ ràng không thích cô ta, tại sao lại chịu mất thời gian chơi cùng cô ta?"
Tôi nhăn mặt:
"Tôi cứ tưởng đã làm ra chuyện gì với cô ấy... nên mới muốn chịu trách nhiệm!"
Biểu cảm của Tống Dư Thâm đột nhiên bình thản đến đ/áng s/ợ.
"Chỉ vì ngủ chung một giường, chưa làm gì cả, mà cậu đã muốn chịu trách nhiệm?"
"Thế đêm qua cậu hôn tôi rồi, cậu có tính chịu trách nhiệm không?"
Bùm.
Cảm giác mềm mại kia lập tức hiện về trong đầu tôi.
Tôi tê cả da đầu, hất vội Tống Dư Thâm ra, luống cuống nhảy xuống giường mặc quần áo.
"Cậu cứ coi như đầu tôi có bệ/nh, làm bậy cũng không trách được.
Ba tôi bảo tôi phải đi m/ua th/uốc, tôi về trước đây."
Tống Dư Thâm nằm ườn trên giường, hờ hững nhìn tôi, chẳng ngăn cản gì.
Kéo quần đến nửa đường, tôi mới thấy có gì sai sai—
Mông tôi mắc lại, kéo mãi không lên.
Tống Dư Thâm cất giọng:
"Anh ơi, anh mặc nhầm quần tôi rồi."
Tôi: "............"
Đành ngậm ngùi cởi ra, lôi đúng quần mình mặc vào.
"Tống Dư Thâm, tại sao cậu có thể tùy tiện như vậy với tôi?
Cậu không nghĩ xem tôi là ai sao?"
"Coi là em trai."
Tống Dư Thâm:
"Nhưng tôi chưa từng coi anh là anh trai.
Tôi thích anh."
Tôi giơ tay định tung vài chiêu quyền cước, rồi lại hạ xuống.
Thôi vậy.
Không khí bây giờ đã x/ấu hổ tới mức đỉnh điểm rồi.
Im miệng là thượng sách.
Tôi lặng lẽ nhặt điện thoại, đi ra cửa.
Tống Dư Thâm gọi với theo:
"Anh đi đâu? Về nhà? Về trường?
Anh trốn không thoát đâu."
Trốn?
"Tôi đâu có định trốn.
Tôi chỉ muốn bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng một chút."
Trong vòng 24 tiếng, tôi bị "cắm sừng", bị đ/á, ngủ chung giường với em trai, tỉnh dậy thì bị em trai tỏ tình.
Quá phức tạp.
N/ão tôi không xử lý nổi lượng thông tin lớn như vậy.
Nên tôi quyết định—
Về nhà tìm mẹ.
Gặp khó khăn thì tìm phụ huynh, có gì sai đâu?
Bình luận
Bình luận Facebook