19
Tôi đã làm náo lo/ạn buổi lễ kỷ niệm trường trước mắt bao người, còn đ/á/nh Giang Thiên và Lâm Tửu.
Cùng với những chuyện trước đây trong trường về việc tôi b/ắt n/ạt Lâm Tửu, tất cả đều bị truyền lên mạng tạo nên một làn sóng dư luận không nhỏ.
Cuộc tranh chấp giữa tiểu thư nhà giàu và cô gái nghèo khổ, dù là mười năm trước hay mười năm sau đều mang lại đủ chủ đề bàn tán.
Khác biệt ở chỗ, lần này vì những lời tôi phát biểu rõ ràng trên sân khấu, dáng vẻ khốn đốn của tôi và bản nhạc "Số phận" đầy gi/ận dữ và đi/ên cuồ/ng, có không ít người đứng về phía tôi.
"Cũng không hẳn là tiểu thư nhà giàu b/ắt n/ạt người nghèo đâu nhỉ? Nghe tiếng đàn của cô ấy cảm giác không phải loại người như vậy."
"Buồn cười thật, bạn trên kia chắc là thủy quân nhỉ, còn có thể dùng tiếng đàn để đoán mệnh nữa sao?"
"Không nói đến chuyện khác, nhìn dáng vẻ của cô ấy, mắt cá chân sưng to như cái bánh mì, người đầy m/áu. Ai b/ắt n/ạt người khác mà lại làm bản thân ra nông nỗi này chứ?"
"Không cần nói gì thêm nữa, chị gái này thật xinh đẹp, tinh thần của chị ấy như người dẫn đầu thời đại mới vậy..."
Cuối cùng, Tô Lam và mấy bạn học múa cùng tôi chạy lên mạng cãi nhau với những người chỉ trích tôi:
"Lục Tâm Hỷ không phải là người như các người nói!"
"Lâm Tửu mới là người đê tiện chọc gi/ận cậu ấy trước!"
Trên mạng tranh cãi ầm ĩ. Những ngày tôi nằm viện, không biết Lục Tâm Đình đã nói gì với bố tôi. Dù sao thì ngày tôi xuất viện về nhà, ông ấy nhìn tôi với thái độ cực kỳ lạnh lùng:
"Một thời gian không quản lý con mà con đã ngang ngược đến mức này."
"Trường không muốn con học tiếp thì ra nước ngoài học đi."
"Tránh vài năm, chờ cơn bão qua đi rồi quay về."
Tôi không hề ngạc nhiên với thái độ của ông ấy. Vì giữa tôi và Lục Tâm Đình, ông ấy luôn thiên vị con trai của mình hơn.
Khi chuyện xảy ra tại buổi tiệc đính hôn ở kiếp trước, bố tôi vẫn còn sống. Lục Tâm Đình gây ra chuyện lớn như vậy không thể giấu nổi ông ấy.
Nhưng cho đến khi tôi ch*t ông ấy cũng không nói gì với tôi.
Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng.
Tôi nhếch khóe miệng, nói:
"Được thôi."
"Con luôn muốn học diễn xuất, bố sẽ giúp con liên hệ xin vào trường nghệ thuật..."
"Không."
Tôi đột nhiên lên tiếng, "Con muốn học tài chính, học ngành kinh doanh."
Hai người trước mặt ngỡ ngàng.
Bố tôi nhìn tôi lần nữa, trong ánh mắt dần dần hiện lên một tầng ý nghĩa sâu xa.
20
Nhà trường rất nhanh chóng đã đưa đơn thôi học cho tôi. Vết thương của Giang Thiên nặng hơn tôi nhiều, khi tôi đã khỏi thì anh ta vẫn còn nằm trong bệ/nh viện.
"Tớ nghe nói Lâm Tửu đã đến thăm anh ta, còn an ủi rằng chuyện này không phải lỗi của anh ấy, mà là do cậu quá tà/n nh/ẫn."
Tô Lam ôm một bó hoa huệ chuông lớn đến nhà thăm tôi.
"Đồ đi/ên, chính họ muốn làm g/ãy chân cậu đấy, tôi hỏi cậu, cậu tà/n nh/ẫn ở đâu cơ chứ?"
Tôi nhìn thoáng qua bó hoa trong tay cô ấy: "Không phải hoa này rất đắt sao? Số tiền thưởng đó là để các cậu tự dùng mà."
"Không sao đâu, mọi người biết cậu sắp đi du học, mỗi người góp một phần, đặc biệt nhờ tớ m/ua tặng cậu."
Cậu ấy đưa hoa cho tôi, hít sâu một hơi, như thể đã quyết định điều gì đó:
"Tâm Hỷ."
"Hả?"
"Tớ luôn cảm thấy như cậu biết một số chuyện mà tôi không biết, chính là sau khi Lâm Tửu chuyển trường đến, dường như có điều gì đó khác lạ... Tớ cũng không biết nói thế nào, nếu cậu không hiểu thì cứ coi như tớ nói nhảm đi."
Cậu ấy tránh bó hoa, cẩn thận tiến tới ôm tôi một cái:
"Sớm trở về nhé. Khi cậu về nước, tớ vẫn sẽ làm bạn với cậu."
Đêm trước khi rời đi tôi và mẹ ngồi trên ban công, làn gió đêm thổi qua. Bà nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi. Tôi nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào mắt bà:
"Mẹ, đừng lo cho con."
Kiếp trước mẹ tôi qu/a đ/ời trong một vụ t/ai n/ạn xe hơi. Khi bà còn sống, dù bố tôi có thiên vị đến đâu, Lục Tâm Đình cũng không dám trực tiếp ra tay với tôi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi đột nhiên run lên.
Kiếp trước về sau, Lục Tâm Đình đối với Lâm Tửu gần như đã vì yêu mà phát đi/ên. Vụ t/ai n/ạn xe hơi đột ngột của mẹ tôi, liệu có phải là có ẩn tình khác?
Nghĩ đến đây, lòng tôi chùng xuống, vô thức siết ch/ặt tay bà:
"Mẹ nhất định phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân."
Ngừng lại một chút, tôi vẫn quyết định nói.
"...phải cẩn thận với Lục Tâm Đình."
"Tiểu Hỷ, con như có gì đó không giống trước đây nữa."
Mẹ tôi ngỡ ngàng nhìn tôi, thở dài một hơi,
"Đó là lỗi của mẹ."
"Trước đây con rất ngốc nghếch, người khác nói gì cũng tin. Mẹ nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con còn phản bác lại: 'Anh ấy không như mẹ nói đâu'."
"Sinh nhật c/on m/ẹ hỏi bố con lấy cổ phần cho con, con lại từ chối, nói rằng trang sức váy áo là đủ rồi. Làm mẹ tức ch*t đi được."
"Lúc đó mẹ hy vọng con thông minh hơn một chút, lanh lợi hơn một chút. Nhưng nếu sự thay đổi này phải đổi bằng một cái giá đ/au đớn, mẹ thà rằng con mãi ngốc nghếch như trước."
Trên thế gian này làm gì có người mẹ nào không hiểu con mình chứ?
Kiếp trước tôi thật sự là một cô gái ngốc nghếch, luôn lấy thiện ý lớn nhất để suy đoán người khác.
Vì vậy bị Lâm Tửu h/ãm h/ại vô số lần, cũng không thực sự đối phó cô ta.
Vì vậy cuối cùng tôi ch*t trong tiệc đính hôn của chính mình.
"Sẽ không đâu, mẹ ạ."
Tôi nén nỗi đ/au trong mắt, cười nhẹ một tiếng,
"Thế giới này, yếu kém chỉ có thể bị nuốt chửng."
Thật đáng tiếc, đạo lý này tôi phải ch*t một lần mới hiểu.
Bình luận
Bình luận Facebook