11
Sau khi tan tầm tôi vốn định mời Thang Phong và người trong đoàn của anh ta ăn cơm, gọi một cú điện thoại vào.
“Em có thể tới đón anh không? "Trong miệng Lục Uẩn nói ra địa chỉ một quán bar, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi.
“Trong nhà có việc thì về trước đi, chúng ta lần sau còn có cơ hội lại gặp mặt. "Thang Phong săn sóc nói.
Cảm giác mạnh mẽ trong lòng tôi dội đến, có lẽ Thang Phong biết hết mọi chuyện.
Quán bar này tôi thường đến, mỗi một lần đều là tới đón Lục Uẩn, hơn nữa phần lớn còn là tôi chủ động đề xuất.
Tuy rằng không phải là một quán bar yên tĩnh, nhưng bầu không khí nơi này không tính là ồn ào, ánh đèn cũng không lòe loẹt, chỉ là hơi có chút m/ập mờ. Tôi vào cửa liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia ngồi một mình trên ghế dài, tốp năm tốp ba còn lại, đều là khuôn mặt quen mắt.
Có lẽ Lục Uẩn thật sự mệt mỏi, cảnh tượng này rất không giống với cảnh tượng trước đây tôi nhìn thấy.
Khi đó Lục Uẩn luôn ở trung tâm đám người, thường xuyên có cô gái xa lạ đến gần bắt chuyện, xung quanh tràn đầy trêu chọc. Lục Uẩn cũng cười, nhưng nụ cười ấy chỉ là ở vẻ bề ngoài.
Sau khi x/á/c lập qu/an h/ệ với tôi Lục Uẩn thoạt nhìn giống như là muốn chuẩn bị nhìn về phía trước, bỏ lại quá khứ nhưng tôi biết, bên trong của anh không có thay đổi.
Lúc trước khi nhìn thấy tôi, liền thuận thế cùng đám người cáo biệt, trực tiếp rời đi. Anh cũng không có ý giới thiệu tôi với người khác, tôi cũng thức thời cũng không đi tới trước mặt, chỉ ở ngoài đám người chờ anh. Lần này tôi cũng đứng lại cách khoảng mười bước, cúi đầu muốn gửi tin nanh cho người trước mắt nói cho anh ta biết tôi đã đến.
Chưa kịp gửi đi tin nanh, người ngồi trong khu ghế riêng quay lại.
Anh nhìn thấy tôi tới trong ánh mắt phảng phất hiện lên một cái chớp mắt vui sướng, bất quá ánh sáng lờ mờ, x/á/c suất rất lớn là tôi nhìn lầm.
Tôi bị Lục Uẩn lôi kéo đưa tới bên cạnh chỗ anh vừa ngồi, những người khác ham thích vui chơi, không có phát hiện anh ta rời đi trong thời gian ngắn.
“Vợ tôi tới đón tôi, tôi về trước. "Lục Uẩn nói với mọi người, giọng nói so với giọng nói bình thường cao hơn mấy đề - xi - ben.
Tôi đột nhiên ngơ ngẩn, lúc này Lục Uẩn lần đầu tiên dùng xưng hô này giới thiệu tôi.
Người ngồi trên thẻ cũng kinh ngạc một chút, hoàn h/ồn gọi tôi là chị dâu.
Sau khi gật đầu ý bảo với bọn họ, Lục Uẩn nắm tay tôi xoay người, mãi cho đến khi ra khỏi quán bar, tay cũng không buông ra. Tôi đưa tay giãy ra, anh liền quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng khó hiểu.
“Em ở đây chờ một chút, anh đi quay đầu xe.” Anh nói nhưng tôi tránh ánh mắt của anh.
Hai người đều không có ăn cơm, sau khi về đến nhà tôi lục lọi nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, tính toán đơn giản đối phó một bữa.
Khoảng thời gian xào rau, Lục Uẩn từ phía sau đi lên, hai tay ôm eo tôi, vùi mặt vào cổ tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có cử chỉ than mật như vậy, hành động thân mật như vậy chưa bao giờ xảy ra giữa hai chúng tôi.
Gần đây thái độ của Lục Uẩn đối với tôi dường như không giống với trước kia, nhưng tôi lại mất đi d/ục v/ọng phỏng đoán suy nghĩ của anh.
Tôi đang muốn mở miệng bảo anh quay về phòng khách, chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn nặng nề của anh truyền vào lỗ tai, thanh âm rất nhẹ, lại giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, đem tôi đóng đinh tại chỗ.
Anh nói: "Ôn Nguyên, chúng ta có con đi.”
Thân thể của tôi tưởng chừng bắt đầu phát run, vẻ bề ngoài bình tĩnh rốt cuộc duy trì không nổi nữa.
Tôi đột nhiên xoay người đối mặt Lục Uẩn.
Nhưng vì để chiều theo sở thích của Lục Vận, đèn trần trong bếp là loại đèn thủy tinh trang trí, không hề chú ý đến vấn đề làm sạch. Ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh trang sức lờ mờ đ/á/nh vào mặt Lục Uẩn, đem đồng tử của anh chiếu ra một tia ám sắc.
Vốn tưởng rằng sẽ không đ/au nữa, giờ phút này ta lại cảm thấy trái tim ngay cả tâm can tỳ phế đều đ/au lên.
Tôi khó khăn mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn: "Không phải anh nói anh còn chưa chuẩn bị xong sao?"Tôi lại khó che giấu sự tức gi/ận trong lòng, giọng nói lớn hơn vài phần: "Đứa bé không phải là món đồ chơi, anh lúc anh nói không muốn thì không muốn, nhất thời cao hứng thì lại muốn!"
“Ôn Nguyên......”
Thần sắc của anh mang theo vài phần bi thương, muốn giải thích nhưng tôi c/ắt lời anh, thanh âm lạnh như băng đùa cợt: "Hay là nói, anh đột nhiên muốn có con, là bởi vì Lâm Hân cũng đã mang th/ai?"
Sắc mặt Lục Uẩn lập tức trắng bệch.
Bình luận
Bình luận Facebook