Lúc về đến dưới lầu thì tôi nhìn thấy cô gái ăn đậu hũ thối và uống rư/ợu trắng kia (tạm thời gọi cô ấy là công chúa đậu hũ đi) đang cật lực khiêng bình ga.
Cô ấy thử nhấc lên mấy lần nhưng nhấc không nổi, ôm ng/ực ho khan một lúc thì tiếp tục nhấc tiếp nhưng vẫn không nhấc lên được. Cô ấy nhíu mày ấn bụng dưới, khom người như cố kìm nén cơn đ/au.
Tôi không nói năng gì, bước lên giúp cô ấy khiêng lên lầu hai.
Sau đó đợi cô ấy khen ngợi tôi.
Công chúa đậu hũ trợn mắt nói: “Không có ý gì tốt!”
Tôi nổi gi/ận: “Tôi có lòng giúp cô mà cô nói vậy à?”
Cô ấy lấy trái táo kia ra, nói: “Chắc chắn là anh để ở chỗ tôi, anh có ý đồ gì?”
Tôi thành thật trả lời: “Tôi có thiện cảm với cô nên tặng trái táo cho cô, không được à?”
Cô ấy đưa tay định ném trái táo đi, tôi nói: “Đừng mà! Tôi còn không nỡ ăn nữa đó.”
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, cất trái táo đi rồi đưa chân đ/á cửa phòng.
Bây giờ cô gái này đã kiêu ngạo đến như vậy rồi.
Lúc tối đến thì có người gõ cửa phòng tôi. Tôi nhìn ra là Thục Linh - bà chủ ở căn nhà tầng ba.
Cô ta cầm rư/ợu thịt đến phòng tôi và nói: “Cậu trai này, biết cậu ngại đến góp vui nên tôi mang đồ ăn đến. Đừng khách sáo, cứ coi như là người một nhà đi.”
Tôi nhớ lại tối qua, chính vì uống nhiều rư/ợu của cô ta nên tôi đã mất tỉnh táo, chịu tổn thương nghiêm trọng.
Lần này có nói gì thì tôi cũng không dám uống đâu.
Nhưng người phụ nữ đó có đôi mày rất đẹp, cô ta dựa sát vào người tôi, cầm ly rư/ợu lên thử trước một ngụm rồi đặt ly rư/ợu sát môi tôi: “Nào, tôi uống với cậu.”
Cô ta vừa đến gần là tim tôi lập tức đ/ập mạnh, cơ thể cô ta có một mùi hương rất kỳ lạ.
Tôi đang đấu tranh tư tưởng thì có một bóng người nhảy vào, vừa vào đã quát lớn: “Ai thèm rư/ợu thịt của cô! Mau mang đi!”
Là công chúa đậu hũ. Lúc này, chân mày cô ấy dựng thẳng lên, trên tay còn cầm một dĩa đậu hũ thối.
Thục Linh thấy có người phá rối thì hậm hực đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Dù gì thì đậu hũ thối cũng không ngon bằng thịt.
Đột nhiên công chúa đậu hũ cúi người, nói nhỏ bên tai tôi: “Bọn họ đều không phải người!”
“Cô nói cái gì?” Tôi ngạc nhiên.
“Tôi nói đám ở tầng ba đều không phải người. Tầng ba hoàn toàn không có người.”
“Sao cô biết được?”
“Mắt anh bị gì à? Cửa sổ của căn nhà phía đông tầng ba đều được xây kín bằng xi măng, anh không biết sao?”
Tôi vội vàng đi ra ban công rồi nhìn nghiêng xuống dưới, công chúa đậu hũ lấy điện thoại bật đèn pin rọi xuống từ bên cạnh. Đúng thật là vậy! Sao trước đây tôi không để ý chứ!
Cửa sổ ban công của hộ gia đình ở tầng ba được xây bịt kín hoàn toàn bằng gạch xi măng!
Tôi hiểu rồi, đây là có người biến nhà dương thành nhà âm.
Bên trong đặt hũ tro cốt và một vài thứ “đồ bồi táng dùng cho người ch*t như lúc còn sống”.
Công chúa đậu hũ nói: “Tối qua nghe thấy anh nói nói cười cười ở tầng ba là tôi biết ngay anh trúng chiêu rồi.”
Tôi nói: “Không sai, xem ra bọn chúng muốn lừa tôi uống rư/ợu để có thể dễ dàng ăn tôi hơn.”
“Ăn anh ư?” Công chúa đậu hũ ngạc nhiên, sau đó đến gần tôi, ngửi mùi trên người tôi rồi bất ngờ nói: “Thì ra anh cũng là người bị ăn.”
Tôi nói: “Lẽ nào cô…”
Cô ấy nói: “Trên người anh và tôi đều có một mùi ẩm và mục nát, đó là do bọn chúng để lại.”
“Bọn chúng đã ăn chỗ nào của cô?”
“Haiz, đừng nhắc nữa.” Công chúa đậu hũ xua tay, đẩy đậu hũ thối ra trước mặt tôi: “Mau ăn đi.”
Cô ấy bổ sung: “Tôi là người b/án đậu hũ thối. Tay nghề của tôi hơi bị tuyệt đấy.”
Quả thật là tay nghề làm đậu hũ thối dưa chua của cô ấy rất tuyệt vời.
Nhìn tôi ăn ngấu nghiến xong thì cô ấy nói: “Anh đã ăn đồ của tôi rồi thì phải đồng ý một yêu cầu của tôi.”
“Cái gì?”
“Tối nay chúng ta ngủ chung đi.”
Bình luận
Bình luận Facebook