Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ngoại truyện - Cơ Phàm Âm
Trăng rằm mười sáu tròn, tiệm phong thủy của tôi vẫn mở cửa thâu đêm như thường lệ.
Đại Cước xách xiên nướng và bia đến tìm tôi, nói dạo này nhiều nhân vật tai to mặt lớn vô cớ qu/a đ/ời, thiên hạ đang xôn xao bàn tán về chuyện này.
Có người còn moi ra được những kẻ này đều là những người có dung mạo không hề thay đổi suốt nhiều năm, đáng nói hơn là một trong số họ đã ngoài sáu mươi nhưng trông vẫn như hai mấy đôi mươi.
"Dương Thủy Thôn đã biến mất, mọi thứ liên quan đến nó cũng nên tan biến, như thế mới công bằng, đúng không?" Tôi ăn một xiên thịt cừu, thơm phức.
"Ăn xong thì làm việc thôi."
"Còn việc gì nữa ạ? Bà ơi, chẳng phải đã kết thúc hết rồi sao?" Đại Cước ngơ ngác hỏi, khiến tôi bất lực.
"Đại Cước, con nói những kẻ giành được tuổi trẻ vĩnh hằng bằng cách giẫm lên mạng người khác, có tội hay không?"
"Dĩ nhiên có tội, tội đáng ch*t." Đại Cước trả lời dứt khoát.
"Vậy thì đúng rồi, địa ngục không thu những linh h/ồn này, chúng ta phải đem chúng về núi Q/uỷ Phủ xử lý."
"Nhưng núi Q/uỷ Phủ... còn đ/áng s/ợ hơn địa ngục, thà xuống địa ngục còn hơn." Đại Cước lẩm bẩm.
"Đấy cũng là do chúng tự chuốc lấy."
"Bà ơi, bà thay đổi rồi, ít nhất trong chuyện xử lý mấy người Đào Vưu, bà đã mềm lòng."
Mềm lòng ư? Có lẽ vậy.
Đã từng có lúc, tôi cũng mong gặp được một vị thần nhân hậu, c/ứu vớt tôi, giải thoát tôi khỏi núi Q/uỷ Phủ, nhưng... Đến hôm nay, tôi vẫn chưa đợi được.
Vậy thì hãy để tôi làm vị thần nhân hậu một lần, vừa c/ứu rỗi họ, vừa giải thoát cho chính mình.
Ngoại truyện - Vũ Mị
Lý do trưởng thôn giữ tôi lại là vì từ nhỏ tôi đã biết bí mật của Dương Thủy Thôn, ông ta cố ý nuôi dưỡng tôi thành tai mắt ở thế giới bên ngoài.
Tôi nhẫn tâm nhìn các bậc trưởng bối và chị em trong thôn lần lượt biến mất trong hồ Dương Thủy.
Từ sợ hãi k/inh h/oàng, tôi dần trở nên chai lì, cho đến khi chán gh/ét cuộc sống này. Tôi không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ x/ấu thuần túy. Nỗi đ/au của tôi bắt ng/uồn từ đây, tốt không đủ trong sạch, x/ấu không đủ triệt để.
Sau khi Dương Thủy Thôn biến mất, tôi cũng sống cùng những tỷ muội còn lại một thời gian, nhưng rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ thế giới phù hoa bên ngoài.
Ra ngoài rồi thì không thể không vướng vào phù hoa nhân gian, đêm đó sau cuộc mây mưa, lớp da người trên người tôi biến mất, tôi mới biết mình vốn là một con thỏ.
Trải qua ngàn vạn gian khó, tôi trở về bên Đào Vưu, nhưng em ấy đã không nhận ra tôi là ai, chỉ đơn thuần nuôi tôi như thú cưng thông thường.
Lúc này, tôi mới hiểu sự an phận và cam chịu cuộc sống đạm bạc của em ấy quý giá biết nhường nào.
Tôi muốn nói với em ấy rằng, người đàn ông đó, kẻ đã tìm em suốt hai năm, đến giờ hình nền điện thoại vẫn là ảnh em.
Chỉ là, không phải mọi nhân duyên đều có kết quả.
Tôi còn muốn nói với em rằng, cái đêm dùng rư/ợu viết chữ "Chạy đi" trên bàn, tôi thực lòng mong họ chạy trốn, c/ứu được ai hay người nấy, lúc đó tôi chưa nhận ra Cơ Phàm Âm thực sự có thể hủy diệt Dương Thủy Thôn, có thể c/ứu được chúng tôi.
Kiếp sau... Tôi chỉ mong được làm một con người trong sạch, đường đường chính chính.
Chương 13
Chương 13.
Chương 398
Chương 37
Chương 14
Chương 13
Chương 17
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook