Tôi làm thư ký cho Tô Cẩm Thần suốt bảy năm, gần đây anh ấy nói anh ấy sắp đính hôn rồi.
Đại tiểu thư đó giữ lấy cánh tay của anh ấy rồi chỉ vào tôi nói: “Nếu anh rời xa cô ta thì chúng ta sẽ kết hôn.”
Tô Cẩm Thần lạnh lùng gạt tay cô ta ra: “Vậy đừng kết hôn nữa.”
Tôi: “...”
Tôi nên giải thích thế nào khi tôi chỉ là một thư ký bình thường thôi.
Còn đang lên kế hoạch ki/ếm bộn tiền trong lúc chuẩn bị hôn lễ.
1.
Trưa hôm đó khi tôi đi ngang phòng Marketing thì nghe thấy lão Mã đang buôn chuyện.
“Các cô gặp bà chủ bao giờ chưa?”
“Thật sự là công chúa đấy.”
“Thư ký Diệp xinh đẹp như thế nhưng không có khí chất của đại tiểu thư giàu có như cô ấy đâu.”
Tôi dừng chân lại.
Anh khen bà chủ thì cũng được đi nhưng tại sao phải dẫm lên tôi chứ?
Tôi chỉ là người làm công bình thường, làm sao có khí chất của người giàu có được?
Anh cho tôi một trăm triệu đi, ngay lập tức tôi có thể ra dáng đại tiểu thư giàu có ngay.
“Ôi trời, tiếc cho cô ấy ở bên cạnh Tô tổng nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng Tô tổng vẫn muốn cưới một đại tiểu thư.”
“Hào môn liên hôn, cần phải chọn người môn đăng hộ đối mà.”
“Đừng nhắc nữa, thư ký Diệp cũng không dễ dàng gì. Ngay khi tin kết hôn được công bố thì tôi thấy cô ấy tiều tụy đi mười tuổi!”
…
Nếu là lúc trước khi nghe như vậy thì tôi chỉ không nói gì, nhưng bây giờ trong đầu tôi ngập tràn dấu chấm hỏi.
Tô Cẩm Thần lấy vợ thì liên quan gì đến tôi? Tôi tiều tụy cái gì chứ?
Cho dù trông tôi có tiều tụy cũng là do tăng ca quá nhiều thôi.
Tôi nhanh chóng quay lại văn phòng, uống một chai collagen để bình tĩnh lại, sau đó tôi cầm hồ sơ nhân sự đi đến gõ cửa văn phòng của Tô Cẩm Thần.
“Mời vào.” Giọng của người đàn ông vẫn trầm ấm quyến rũ như mọi khi.
Tôi đẩy cửa bước vào, báo cáo lịch họp và những tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều rồi đưa tập hồ sơ cho anh.
“Đây là danh sách thăng chức do nhân sự lập, tôi đã kiểm tra rồi, tôi thấy hiệu quả hoạt động của bộ phận Marketing trong năm nay không đạt nên không nên thăng chức, hai phần tư chi phí của bộ phận Marketing đều dùng để tiêu xài hoang phí, cho nên chỉ cần chuyển thực tập sinh lên nhân viên chính thức bình thường là đủ rồi.”
Tô Cẩm Thần ậm ừ: “Mã Nhâm không hề gây ra sự cố qu/an h/ệ công chúng nào lớn cả.”
Tôi đứng bên cạnh người đàn ông đó, tôi nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh có lực đó ký lên hồ sơ thì khẽ mỉm cười.
Mã Nhậm chính là người hay buôn chuyện của bộ phận Marketing.
Anh ta chính là người tung tin đồn rằng tôi và Tô Cẩm Thần có qu/an h/ệ m/ập mờ, còn nói tôi là tình nhân hèn mọn của anh ấy, ha ha.
Diệp Thấm tôi là loại nữ chủ trong truyện ngược chịu khổ chịu nh/ục để làm việc sao?
Nực cười, căn bản mấy tiểu thuyết ngôn tình đó không nên có tôi trong đó.
Tôi là một thư ký có thể chặn đứng thông tin chỉ bằng những câu từ trong văn bản hoặc có thể gây ảnh hướng đến các quyết định cấp cao chỉ bằng vài câu nói.
Lão Mã à, năm nay anh đừng nghĩ đến việc thăng chức nữa.
Với số tiền lương trả thêm cho anh thì tôi còn có thể dùng để phát thêm tiền m/ua băng vệ sinh cho mấy chị em trong công ty.
Hoàn thành xong công việc, Tô Cẩm Thần hỏi tôi: “Trưa nay ăn gì?”
Trong công ty có nhà ăn nhưng Tô Cẩm Thần không thường xuyên đến đó ăn.
Anh là ông chủ, ăn cơm cùng với nhân viên thì không được tự nhiên.
Khi nào bận thì tôi sẽ mang cơm đến cho anh, còn không bận thì chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn với nhau.
“Ở Impression City có một nhà hàng Ý mới mở, được đ/á/nh giá cũng khá tốt.”
Tô Cẩm Thần gật đầu rồi cầm lấy áo vest trên ghế tựa lên.
Tôi và anh cùng đi xuống lầu.
Đang giờ nghỉ trưa nên thang máy đến tầng nào cũng dừng lại.
Người càng lúc càng đông khiến tôi và Tô Cẩm Thần phải nép lại gần nhau, tôi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người của anh.
Là thương hiệu Mountain Spring mà tôi đã chọn cho anh.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên quay mặt đi chỗ khác.
Có thể ngừi thấy mùi nước hoa nồng như vậy thì khoảng cách cũng gần quá rồi.
Khi chúng tôi xuống đến tầng năm thì có một nhóm nhân viên lập trình bước vào, họ vừa cười nói vừa chen nhau đi vào thang máy, tôi bị một người trong số họ va phải nên loạng choạng rồi ngã vào vòng tay của Tô Cẩm Thần.
Đôi tay ấm áp che chở phía sau đầu của tôi, tạo ra một vùng không gian để tôi có thể thở được, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đầu tôi: “Thang máy quá số người rồi, đợi đợt sau đi.”
Mấy nhân viên lập trình nghi ngờ nhưng vẫn rời khỏi thang máy.
Tôi nhanh chóng đẩy anh ra.
Trong thang máy không có bất cứ tiếng động nào, chỉ có tiếng tôi lúng túng chỉnh lại mái tóc rối.
Thật may khi Mã Nhâm cũng có mặt trong thang máy, anh ta hoài nghi nhìn chúng tôi: “Tô tổng, thư ký Diệp, hai người đi ăn cơm à?”
“Ừm.” Tô Cẩm Thần bình tĩnh trả lời.
Thang máy yên tĩnh hơn.
Trên mặt của mọi người đều xuất hiện nụ cười quái lạ.
Đợi đã, chuyện không phải như thế đâu, mọi người nghe tôi giải thích đã.
Tôi và Tô Cẩm Thần học cùng một trường đại học.
Anh là đàn anh của tôi, chúng tôi cùng nhau thực hiện vài hạng mục dự án.
Anh có thành tích tốt nên khi thực hiện dự án cùng anh thì tôi cũng giành được giải thưởng quốc gia.
Nên sau khi tốt nghiệp tôi đầu quân vào công ty của anh cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Tôi biết đàn anh là người mạnh nên khi công ty niêm yết trên sàn chứng khoán thì tôi cũng có thể có vài phần cổ phiếu gốc.
Mối qu/an h/ệ giữa chúng tôi đơn giản và khô khan như vậy đấy.
Nó toát ra mùi tiền của chủ nghĩa tư bản.
Không hề có chút liên quan gì đến chuyện tình cảm cả.
Trong nhà hàng có tiếng đàn violin du dương, tôi nhìn thực đơn còn Tô Cẩm Thần chống cằm nhìn tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook