Sau khi lên xe tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Người tài xế nhìn tôi từ kính chiếu hậu, nói với tôi bằng giọng điệu nghiêm túc:
"Chuyến xe này chạy về lại nhân gian, nhưng còn mạng để về đến nơi hay không thì phải xem cô có may mắn hay không rồi."
Tôi gật đầu, miệng luôn không ngừng nói cảm ơn ông ấy, nhưng trong vẫn có chút cảnh giác.
Nếu ông ấy đã biết con đường có thể dẫn tôi về ngay từ đầu sao lại mất nhiều thời gian và công sức để đợi q/uỷ môn quan mở chứ?
Tôi nhớ lại tấm hình treo ở tường nhà của ông ấy.
Rõ ràng những tấm hình đó đã rất cũ nhưng khuôn mặt của ông ấy vẫn giống y hệt như trong hình, chưa từng thay đổi!
Đổi thành bất cứ một người nào đó, cứ chạy xe chở linh h/ồn ngày đêm không ngơi nghỉ chắc chắn sẽ đi/ên mất.
Tôi ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp người tài xế đang trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy vô cùng tức gi/ận.
"Mẹ kiếp, cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"
"Cô có sức để nghi ngờ tôi, chi bằng suy nghĩ di chúc đi."
Vừa nói xong, xe bus dừng lại, tiếng đài radio quen thuộc lại vang lên.
"Mời các vo/ng linh trật tự lên xe. Trạm tiếp theo — dương giới."
Khi hai chữ "dương giới" lọt vào tai, trong lòng tôi vô cùng kích động.
Rất nhanh, trong những vo/ng linh lên xe, tôi đã nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc:
Ông nát mặt từng ngồi ở hàng ghế phía trước, người phụ nữ tóc dài ôm cái nôi trống; cùng với bà cụ khuôn mặt hiền từ.
Bà cụ vừa lên đã nhìn thấy tôi.
Bà ấy nhanh chóng đến gần chỗ ngồi của tôi ngồi lại vị trí cũ, trong giọng nói có chút oán trách:
"Cháu gái, sao lúc trước cháu không đi theo bà?"
Bình luận
Bình luận Facebook