Anh ấy trông chấn động, còn tôi thì hơi bối rối.
Lẽ Giang Thần còn muốn chơi tiếp?
Để ấy không cảm thấy mất hứng tôi hơi do dự mở lời, "Nếu muốn chơi tiếp cũng được, em thể chơi cùng anh."
Giang Thần trông chán nản, khẽ động gì?"
"Chính là trò mà vừa chơi lúc nãy đấy."
Anh ấy nhắm mắt tiếp tục hỏi, "Lúc nãy chơi cơ?"
Trò ư? thực sự chưa chơi bao giờ, lẽ nó còn tên học thuật sao?
Tôi bối rối, "Là... trò mà dùng gãi ngứa cho em ấy."
"Được."
Giang Thần cười, tiếng cười mang nghiến răng nghiến lợi.
"Em thật đấy."
Sao vậy? căng thẳng nhìn Giang Thần.
Anh một hơi thật sâu.
Giờ ấy đã hiểu, hóa ra tôi là ngủ thật, không dịch bổ sung, là nghĩ nhiều rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook