8.
Mãn Mãn đã được dì giúp việc bế xuống lầu chơi.
Tôi và Lục Dự Vi ngồi trong phòng sách.
Anh ta nhìn hình ảnh mình và cô gái khác quấn lấy nhau, sắc mặt của anh ta dần trở nên tái nhợt.
Môi anh ta r/un r/ẩy không ngừng: "Em nghe anh giải thích, anh và cô ta..."
Cuối cùng, Lục Dự Vi tự mình ngừng lại không nói tiếp nữa.
Tiếng anh ta lại vang lên trong màn hình: "Kể từ khi cô ấy sinh xong... anh cảm thấy cô ấy hơi... gh/ê t/ởm..."
Lục Dự Vi vô vọng ôm đầu, anh ta c/ầu x/in tôi: "Em tắt đi, đừng xem nữa được không?"
"Anh không phải có ý đó, bà xã à..."
Tôi bình tĩnh hơn mình tưởng rất nhiều.
"Tôi đã nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không thể làm như không có gì xảy ra. Dù tôi có tha thứ cho anh thì chuyện này vẫn sẽ như một chiếc kim đ/âm vào tim tôi.
Anh đừng nói những thứ đại loại như anh chỉ tìm ki/ếm chút kí/ch th/ích nhất thời, anh chỉ phạm phải cái sai mà hầu hết đàn ông trên đời này đều phạm phải.”
"Tôi chỉ cần nhìn thấy anh là lại nghĩ khi tôi đang nằm trên giường sinh con cho anh, tình nhân của anh đã xúc phạm tôi, m/ắng nhiếc tôi, còn anh thì nói tôi gh/ê t/ởm!"
Tôi kiên quyết đòi ly hôn.
Lục Dự Vi quỳ xuống c/ầu x/in tôi, anh ta nói rằng anh ta chỉ là nhất thời mê muội, xin tôi vì con mà cho anh ta một cơ hội.
Anh ta sẽ lập tức c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với Lâm Hữu Hữu.
Cuối cùng, anh ta gào lên, một chân đ/á mạnh vào bàn làm việc.
"Anh chỉ phạm phải một sai lầm này thôi! Anh yêu em đã chín năm rồi! Em không chịu cho anh một cơ hội sao?"
"Anh biết em tức gi/ận, đó là lỗi của anh, tôi anh! Nhưng ngay cả tội nhân cũng có cơ hội sửa sai mà, lần này anh sai, em đ/á/nh anh m/ắng anh cũng được, chỉ mong em đừng nói ly hôn dễ dàng như vậy có được không?"
"Người anh yêu luôn là em, cô ta chỉ là một thứ gia vị mà thôi!"
Tôi tuyệt vọng nhìn Lục Dự Vi.
Người đàn ông tôi yêu suốt chín năm.
Sau khi bỏ lớp kính thủy tinh của tình yêu đi thì anh ta không khác gì người khác.
Thậm chí còn yếu đuối, hèn hạ, không có liêm sỉ hơn.
Nếu anh ta thẳng thắn thừa nhận tình yêu với Lâm Hữu Hữu thì tôi có thể nhìn anh ta với ánh mắt khác.
Nhưng anh ta chỉ là một kẻ ham muốn thân x/á/c của một người phụ nữ trẻ hơn tôi.
Vậy thì mối qu/an h/ệ của chúng tôi suốt bao năm qua là gì?
Tôi chỉ hỏi anh ta một câu.
"Hai người bắt đầu từ khi nào?"
"Chắc là khi em vừa mới mang th/ai Mãn Mãn."
Vừa dứt lời, Lục Dự Vi bỗng run lên, anh ta không dám tin mà nhìn tôi.
Thực ra nghĩ kỹ lại thì…
Tất cả đã có dấu hiệu từ trước.
Từ khi tôi phát hiện mình mang th/ai, phản ứng nghén của tôi rất mạnh.
Ăn gì cũng nôn ra.
Suốt khoảng thời gian đó, tôi không có thời gian để quan tâm Lục Dự Vi.
Sau giai đoạn nghén của th/ai kỳ thì tôi cảm thấy khá hơn một chút, nhưng Lục Dự Vi đối xử với tôi cũng thận trọng hơn nhiều.
Cho đến bây giờ.
Số lần thân mật giữa tôi và anh ta đếm trên đầu ngón tay.
Lục Dự Vi là đàn ông trưởng thành mà.
Đó chính là dấu hiệu khác thường lớn nhất.
Tôi hỏi Lục Dự Vi: "Bây giờ anh đã có con gái, nếu Mãn Mãn không cẩn thận bị thương một chút thì anh sẽ đ/au lòng suốt cả ngày. Nếu sau này con bé lớn lên gặp phải một người đàn ông giống như anh, con bé vất vả mang th/ai đứa con của người đó, nhưng chồng của con bé lại đi tìm tình nhân bên ngoài thì anh sẽ nghĩ thế nào?"
"Anh có muốn gi*t người đàn ông đó không?"
Bình luận
Bình luận Facebook