Ta là mỹ nhân nổi tiếng ở vùng Lĩnh Nam, khi vừa đến tuổi cập kê thì ta mắc phải một căn b/ệnh lạ.
Thôi gia cô phụ giới thiệu cho ta một vị đại phu giỏi nhất, phụ thân lập tức đưa ta đi chữa b/ệnh.
(Cô phụ: chồng của cô hay còn gọi là cô cô)
B/ệnh còn chưa chữa khỏi, cô phụ lại hỏi mượn ta một thứ đồ.
Nửa năm sau, Thôi quý phi dùng khuôn mặt của ta trở thành đệ nhất sủng phi trong hậu cung, Thôi gia cũng thuận lợi dựa vào địa vị của con gái mà lên như diều gặp gió.
Khi ta bước vào cửa Thôi gia lần nữa, cô cô và cô phụ vậy mà lại đóng cửa không muốn tiếp.
Bọn họ chắc là đã quên rồi, đồ vật đi mượn có lý nào lại không phải trả lại?
1.
Nữ nhi của Phạm gia khi còn nhỏ đều rất xinh đẹp và minh diễm, nhưng rất ít người có thể sống đến khi trưởng thành, cô cô Phạm Huệ của ta là người sống lâu nhất.
Ngày ta đến tuổi cập kê, cô cô liền quay về nhà, đối với khuôn mặt của ta vô cùng tán thành: “A Vân nhà ta thật đúng như những gì Đường Dục đã nói, nhan sắc dịu dàng như ánh hoàng hôn.”
Đường Dục là đối tượng kết hôn mà mẫu thân ta đã sắp đặt cho ta khi bà ấy còn sống.
Đường Dục từng trốn trong bụi lén nhìn ta trồng hoa, bị ta bắt được, ném hắn ra ngoài.
Kể từ lần đó, ngày nào hắn cũng tới bên ngoài tường nhà ta để ngâm thơ tặng ta.
Danh tiếng về mỹ mạo của ta nhờ vậy mà cứ như mọc cánh, trong vòng mấy ngày đã lan rộng khắp vùng Lĩnh Nam.
Ta ngoài mặt thì tươi cười, trong lòng lại cảm thấy tức gi/ận vì sự lỗ mãng của Đường Dục, đồng thời cũng cảnh giác với cô cô.
Khi ta nhận lấy chiếc trâm cài tóc, cô cô đề xuất để bà ấy búi tóc cho ta.
Trước sự chứng kiến của mọi người, ta ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã được phụ thân đưa tới Thôi gia.
“A Vân, con mắc phải một căn b/ệnh lạ, cô phụ của con đã giới thiệu tới một vị đại phu rất giỏi! Con nhớ ở đây phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cách tấm bình phong, phụ thân ta an ủi ta vài câu rồi vội vàng rời đi.
Buổi tối, cô phụ đưa một vị đại phu m/ù tới sương phòng dành cho khách mà ta đang nghỉ ngơi.
“A Vân, có thể cho cô phụ mượn một món đồ được không?”
Hai con mắt lồi ra trên hộp sọ treo trên cổ đại phu nhìn ta với vẻ đầy tham lam.
Ta vốn muốn nói “Không”, nhưng âm thanh phát ra lại là “Được” như thể bị thứ gì đó điều khiển.
Tâm trí ta thanh tỉnh trở lại khi nhìn thấy vị đại phu m/ù kia lấy ra vài con côn trùng và bôi chúng lên mặt ta.
Những con bọ to bằng ngón tay cái bắt đầu nhe răng của chúng ta và gặm nhấm từ trán tới tai và cổ ta.
Nỗi đ/au x/uyên th/ấu tâm can tràn đến khắp nơi trên gương mặt ta, cả người ta lập tức r/un r/ẩy vì sợ hãi.
Giọng nói khàn khàn của đại phu vang vọng trong sương phòng:
“Phạm Cô Vân, thế hệ thứ 27 của Phạm gia, khuôn mặt thứ 39 mà nhà họ Thôi mượn. Số mệnh của ngươi ngắn ngủi, vì vậy hãy để ta lấy gương mặt tuyệt mĩ của ngươi đem dâng lên cho những người cao quý thưởng thức. Nếu ngươi chấp nhận số mệnh của mình, ngươi sẽ không phải chịu sự dày vò của nó.”
Đ/au không? Đ/au!
Nhưng ta vẫn không muốn phải nhận mệnh như vậy.
Tại sao người khác thì quý giá còn ta thì chỉ có thể là người thiếu hiểu biết?
Kể từ khi biết gia tộc mình mắc phải một căn b/ệnh lạ, ta đã ngày đêm nghiên c/ứu sách y thuật và cẩn trọng mà lớn lên.
Trong 27 thế hệ của gia tộc ta, trước ta đã có 38 người phụ nữ đã ch*t ở độ tuổi vừa cập kê.
Chỉ còn lại người cô cô Phạm Huệ có khuôn mặt tròn của ta.
Có phải bởi vì khuôn mặt này không?
"Sư phụ, sẽ vô ích nếu nàng ta không chịu nhượng bộ! Mau đổi cho ta khuôn mặt này nhanh đi, trong cung sắp có buổi tuyển tú, lần này ta nhất định phải đứng đầu."
Thanh âm của nữ tử ấy phát ra rất động lòng người, ta nhất định phải ghi nhớ giọng nói này.
Đại phu nhẹ nhàng lấy thứ gì đó ra khỏi mặt ta, sau đó, ta nghe thấy tiếng cô cô ta thở dài.
Hóa ra, bà ấy biết tất cả những điều này.
Bình luận
Bình luận Facebook