Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi hạ giọng, hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.
Những gì trông thấy chưa chắc đã là sự thật.
Tôi muốn chính miệng Nhậm Trạch Thu nói cho tôi biết.
Thế nhưng anh ta lại lùi về sau.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt xa cách ấy còn xen chút giễu cợt.
“Tôi có thể giấu em cái gì chứ? Thiệu Mộng Xuyên, những gì em thấy đều là thật. Tôi thật sự cảm thấy tình cảm của chúng ta… đến đây là hết rồi.
“Nói thật cho em biết, lúc đó em hơn tôi hai tuổi, trong cô nhi viện nổi tiếng khó chọc. Đi theo em thì chẳng ai dám giành cơm của tôi, chẳng ai dám ném quần áo tôi xuống mương nước thối! Tôi ở bên em… cũng chỉ để tìm một chỗ dựa thôi, làm gì có thật lòng!”
Tôi siết ch/ặt hai bàn tay.
Móng tay bấm sâu vào da thịt, từng tia đ/au nhói lên giúp tôi giữ lại chút cảm giác thật giữa những lời đ/âm vào tai kia.
Nhậm Trạch Thu bật cười, tiếng cười khó nghe chói cả màng nhĩ:
“Em không tin thì cứ đi mà hỏi tôi của năm mười tám tuổi.”
“Nhậm Trạch Thu, tôi cho anh thêm một cơ hội.”
Tôi lạnh mặt, giọng nghiêm lại.
Nhậm Trạch Thu thấy tôi nổi gi/ận.
Nụ cười kh/inh miệt nơi khóe môi cậu lập tức đông cứng.
Cả hai đều không nói thêm gì.
Cằm anh ta căng ch/ặt, trong mắt thoáng hiện chút d/ao động.
Nhưng cuối cùng, anh ta chẳng nói gì cả— xoay người, gi/ật mạnh cửa rồi bỏ đi.
Tôi ngã phịch xuống sofa, toàn thân vô lực.
Đến khi lại nghe thấy tiếng cửa mở, tôi theo bản năng nhìn ra cửa.
Nhưng không phải Nhậm Trạch Thu quay lại.
Là Tiểu Thu bước đến bên cạnh tôi.
Tôi thất thần nhìn cậu ấy.
Bỗng nhớ đến dáng vẻ ngày cậu mới đến cô nhi viện.
Trẻ con trong viện luôn kì thị người mới đến, vì chúng cảm thấy thêm một người là thêm một miệng ăn.
Thế nên mới đến, Nhậm Trạch Thu bị b/ắt n/ạt không ít.
Lúc đó phòng ngủ của chúng tôi là giường tầng lớn.
Chỗ ngủ của Nhậm Trạch Thu lúc thì bị ném mất chăn, lúc lại bị người ta hắt nước cho ướt sũng.
Tuy tôi cũng là đối tượng bị b/ắt n/ạt trong viện, nhưng tôi biết… phát đi/ên.
Đám trẻ đó sợ tôi mỗi lần nổi đi/ên.
Chúng chỉ dám buông lời mắ/ng ch/ửi, gọi tôi là “quái vật”.
Nhậm Trạch Thu tìm đến tôi, tôi không thấy lạ.
Bởi dù g/ầy yếu, cậu ấy chẳng hề ng/u ngốc.
Người ta nói, kẻ th/ù của kẻ th/ù chính là bạn.
Thế nên mỗi lần bọn trẻ lớn giành cơm của cậu ấy, tôi luôn lặng lẽ đẩy phần của mình về phía cậu.
Sau đó đứng dậy, lao vào đ/á/nh nhau với những đứa gây chuyện.
Kể từ khi Nhậm Trạch Thu đến…
Vì muốn bênh vực cậu ấy, số lần tôi phát đi/ên ngày càng nhiều.
Thật ra tôi giúp cậu ấy… còn có một lý do khác.
Đó là vì cậu ấy đẹp.
Nhậm Trạch Thu tìm đến tôi vì cần một chỗ dựa, một đồng minh.
Còn tôi giúp cậu ấy… là vì tôi muốn có một con búp bê xinh đẹp.
Trẻ con trong cô nhi viện gần như chẳng bao giờ có nổi một món đồ chơi tử tế.
Nhậm Trạch Thu không phải đồ chơi.
Nhưng cậu ấy đẹp…
Lại còn biết làm nũng với một kẻ bị gọi là quái vật như tôi.
Chương 6
Chương 17
Chương 16
Chương 5
Chương 15
Chương 14
Chương 15
Chương 13.
Bình luận
Bình luận Facebook