16.
Đêm đó viện tử không yên tĩnh, ta vừa uống xong một tách trà thì ngất đi.
Nha hoàn theo hầu hạ bên cạnh ta từ năm mười lăm tuổi âm thầm đuổi hết các nha hoàn trong viện đi rồi sau đó mở cửa hậu viện.
Khi nàng ấy đưa một nam tử lại đầu vào phòng ta thì mới phát hiện trên giường không còn ai.
Nàng ấy h/oảng s/ợ lật tung chăn lên nhưng ta lại đứng sau lưng nàng ấy cười nói.
“Ngươi đang tìm ta à?”
Nam tử lại đầu k/inh h/oàng quay đầu lại, đã bị ta dùng một d/ao đ/âm gục.
Sau đó đèn được thắp sáng rực, chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt của nha hoàn Tiểu Ngư Nhi.
“Phu… phu nhân, người đang làm gì thế?”
“Đêm khuya như vậy rồi sao người không ngủ, lại gọi nhiều người đến viện tử làm gì.”
Mạnh Tuyết Phù từ phía sau bước ra nói.
“Đương nhiên là bắt kẻ gian rồi.”
“Ngươi không nên học theo tỷ tỷ mình phản bội chủ tử, Cẩm Hoa tỷ tỷ không phải là di nương của ta, các ngươi không tính kế được tỷ ấy đâu.”
Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp lên tiếng phản bác đã bị trói gô cổ xuống đất.
Khi Mạnh Diệp hùng hổ cầm đèn đi bắt gian thì ta đang chơi cờ với Tuyết Phù.
Hạ sai một quân cờ, nàng ấy sai cả một ván cờ.
“Tỷ tỷ đúng là, mưu tính ý như năm đó, tiến một bước nhìn năm bước, Tuyết Phù tâm phục khẩu phục.”
Mạnh Diệp sững sờ đứng ngoài cửa, dùng đôi mắt ngơ ngác tìm ki/ếm xung quanh.
“Phu quân đang tìm Tiểu Ngư Nhi à?”
Hắn đ/è nén sự h/oảng s/ợ của mình.
“Không… ta chỉ thấy viện tử của phu nhân đèn đuốc sáng trưng nên mới đến xem thử thôi.”
“Nếu đã không có chuyện gì thì ta đến thư phòng đây.”
“Đợi đã.”
Hắn quay đầu lại.
“Tiểu Ngư Nhi tư thông với nam nhân bên ngoài, bị bắt gian tận giường, phá vỡ quy củ trong phủ, đã ph/ạt theo gia pháp.”
Lúc ta nói câu này ta còn vỗ hai tay vào nhau.
Một th* th/ể đầy m/áu được khiêng đến trước mặt Mạnh Diệp.
Hắn kinh hãi lùi lại ba bước, nhịn không được nôn lên đống thịt thối đó.
Nếu như ta không chuẩn bị trước thì bây giờ đống thịt thối đó đã là ta rồi.
Nữ tử thế gia mất đi danh tiết mà có thể sống cuộc sống như tiểu cô nương của hắn thì hình như rất ít.
Thậm chí c/ầu x/in hòa ly thì theo lẽ trời cũng vô cùng khó khăn.
Người có lỗi không phải ta, hà tất gì ta phải mang tiếng x/ấu rồi làm liên lụy đến tộc trung vãn bối.
Cho nên, Mạnh Diệp và ta, đã định sẵn không ch*t không thôi rồi.
Ta cười lạnh rồi xua tay, th* th/ể được khiêng ra bên ngoài.
“Tên nam nhân tư thông với nàng ta đã bị ta đưa lên quan phủ rồi. Dù sao hắn cũng là lẻn vào trong viện tử của ta, ta cũng phải biết rõ tình tiết.”
Mạnh Diệp biến sắc.
“Không thể!”
Đối diện với ánh mắt sâu thẩm của ta, hắn thờ ơ giải thích.
“Chuyện riêng của phủ, sao có thể để lộ cho người ngoài biết.”
“Để giữ thể diện phu nhân mau chóng ngăn lại đi, dùng gậy đ/á/nh ch*t cũng được nhưng phải giữ thanh danh mới được.”
“Phu quân nói đúng, nhưng chuyện này ta đã đ/á/nh tiếng với quan phủ rồi, đây là sở trường của phu quân mà, không bằng phu quân đi một chuyến đi?”
Hắn siết ch/ặt nắm tay, nghiến răng không đáp.
Bình luận
Bình luận Facebook