1
Chiều mùa hè, ánh hoàng hôn từ từ nhuộm một sắc cam lên bầu trời.
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi tên Trường Nhất Trung của thành phố trước mắt, mất một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật mình đã trọng sinh.
Không xa có một con hẻm nhỏ vang lên tiếng xì xào, năm sáu học sinh mặc đồng phục đang vây quanh một người như thể đang đòi tiền.
Tôi nhíu mày.
Kỷ luật Nhất Trung từ khi nào lại tệ thế này, ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên cư/ớp bóc?
Cúi đầu nhìn cánh tay g/ầy yếu hiện tại của mình, hình như nếu đ/á/nh nhau, tôi không có cửa thắng.
Cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định không xen vào chuyện bao đồng.
Vừa định xoay người rời đi, tôi vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bước chân khựng lại, đôi mắt trợn tròn.
Đứng ở giữa đám người, tay cầm tiền, tên nam sinh kia, sao trông giống em trai tôi thế?
Không đúng, đó chính là thằng bé!
Nhìn rõ gương mặt thằng bé, cơn gi/ận trong tôi bùng lên, lao một bước tới túm lấy tai nó:
"Thằng nhóc này, làm người đàng hoàng không muốn, lại muốn làm s/úc si/nh à? Ai dạy em b/ắt n/ạt bạn học thế hả?"
Thẩm Mục Xuyên đ/au điếng, ôm lấy tai, quay đầu m/ắng: "Mẹ nó, mày là ai?"
Còn dám nói bậy?
Tôi siết ch/ặt tay, hét lại với âm lượng y hệt: "Tao là ai? Tao là anh mày!"
Thẩm Mục Xuyên ngẩn ra, đám bạn nó đứng cạnh cũng biến sắc mặt.
Thằng bé nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng cả đám nhìn nhau rồi ném cho tôi ánh mắt bảo trọng trước khi chạy biến đi.
Nam sinh bị ngồi chồm hổm dưới đất bỗng đứng dậy, từ tay Thẩm Mục Xuyên nhận lại đống tiền lẻ, ấp úng mở miệng: "Anh Xuyên, cảm ơn anh đã lấy lại tiền giúp em."
Sau đó, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi cũng rời khỏi con hẻm.
Tôi ch*t lặng.
Vậy, bọn họ không phải đang trấn l/ột à?
Tỉnh táo lại, tôi vội vàng thu tay, vô tình liếc qua tai của Thẩm Mục Xuyên.
Đỏ ửng như sắp nhỏ m/áu đến nơi rồi.
Đối diện với ánh mắt âm trầm của nó, tôi cười ngượng.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị thằng bé đẩy mạnh vào tường.
Ch*t ti/ệt!
Bụng bị đ/ấm một cú, tôi đ/au đến gập cả người, co rúm lại dựa vào tường.
"Muốn làm anh tao? Mày cũng xứng? Mày nghĩ mày có thể so được với anh ấy?"
Giọng Thẩm Mục Xuyên lạnh băng, từng chữ rỉ ra đầy rét buốt.
Nhìn nó còn định ra tay thêm, tôi quýnh lên.
Nó mạnh tay thật đấy, thêm một cú nữa chắc tôi phải nhập viện mất.
"Trên mông trái của em có một cái bớt!" Tôi hét.
Thẩm Mục Xuyên khựng lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Bình luận
Bình luận Facebook