Triệu Chấn thấy vậy vỗ tay khen: "Giỏi lắm, đôi khi tôi phải nể phục bọn viết lách online các anh, tâm lý rất vững. Có phải vì viết nhiều tiểu thuyết tội phạm nên trong đầu đã mô phỏng đủ loại tình huống, đến mức bằng chứng đ/ập vào mặt vẫn bình tĩnh được không?".
"Ít lời thôi! Có gì thì nói còn nếu có bằng chứng thì bắt tôi đi."
Tôi không muốn vòng vo, đáp thẳng. Triệu Chấn chỉ vào phần thời gian ch*t trong báo cáo, rồi lấy từ đống tài liệu trước mặt cảnh sát trẻ một chồng ảnh, giọng đầy mỉa mai:
"Th/ủ đo/ạn cao đấy, gi*t người ch/ặt x/á/c trước mười mấy ngày, rồi để đầu trong tủ lạnh, sau đó mượn lúc ra ngoài đổ rác hàng ngày mà vứt dần x/á/c ra. Nhưng mà, anh tưởng thế là qua mặt được à? Mơ đi!".
Nói rồi, Triệu Chấn ném mớ ảnh trước mặt tôi. Mấy chục tấm hình, nhìn cảnh thì đều từ camera trong thang máy, ghi lại thời gian tôi đi thang máy hàng ngày cùng đồ mang theo.
Có vẻ hôm nay Triệu Chấn chẳng rảnh chút nào, điều tra tôi khá kỹ. Nhưng nếu anh ta tưởng mấy thứ này dọa được tôi thì cũng chỉ là mơ thôi.
Thấy Triệu Chấn ra vẻ nắm chắc phần thắng, tôi bật cười. Bởi tôi đã chờ mãi mới đến lúc này - từ khoảnh khắc anh lôi ảnh ra, anh ta đã thua rồi!
"Tuyệt, rất tuyệt! Anh Triệu, anh không viết tiểu thuyết thì phí lắm, haha... Tình tiết gay cấn thế này cũng nghĩ ra được, đúng là có tố chất viết trinh thám đấy.".
Tôi cười ngả nghiêng, hai tay đ/ập liên hồi vào ghế kêu rầm rầm. Có lẽ bị câu nói của tôi chọc tức, mặt Triệu Chấn tái mét, còn cảnh sát trẻ đ/ập bàn đứng phắt dậy, quát lớn:
"Cát Dương, anh chú ý chút đi, đang thẩm vấn đấy, không được phép hỗn láo.".
Tôi chế giễu: "Hỗn láo? Sao lại thành hỗn láo? Tôi đang khen anh Triệu mà?".
Chẳng đợi Triệu Chấn mở miệng, tôi giành lời trước: "Anh Triệu, anh là cảnh sát, luận về kỹ năng hình sự, tôi không bằng anh; nhưng bàn về suy luận logic, tôi chưa phục ai cả. Suy luận lúc nãy của anh có quá nhiều lỗ hổng! Thật đấy, chỉ cần mấy câu anh vừa nói thôi, bất kỳ đ/ộc giả trinh thám lâu năm nào cũng phát hiện ra sơ hở.".
Triệu Chấn thở phì phò, như đang nén gi/ận. Tôi cũng chẳng sợ việc chọc gi/ận anh ta, nói thẳng:
"Thứ nhất, anh bảo tôi gi*t người ch/ặt x/á/c trước mười mấy ngày, rồi mượn lúc xuống đổ rác hàng ngày vứt x/á/c, chẳng phải buồn cười lắm sao?".
"Đó là x/á/c người đấy! Vứt ơt đâu? Thùng rác à? Công nhân vệ sinh dọn rác trong khu phát hiện ra mà lại không báo cảnh sát sao?".
"Quan trọng nhất là — nếu thật sự là tôi gi*t người ch/ặt x/á/c, còn vứt được hết các mảnh th* th/ể thì sao lại để lại hai cái đầu trong tủ lạnh, tại sao không vứt hết luôn?".
"Với lại, anh vừa bảo tôi gi*t hai người họ trước mười mấy ngày. Nếu vợ chồng Đỗ Chi Trinh ch*t từng ấy ngày, sao họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp trong công ty không ai phát hiện? Sao không báo cảnh sát luôn mà đợi đến hôm nay mới báo?".
Tôi liên tục châm chọc những lỗi logic trong lời Triệu Chấn, cuối cùng còn chỉ vào đống ảnh được gọi là bằng chứng mà cười nhạo không thương tiếc:
"Mắt rất hữu dụng và quan trọng đấy, nhưng tiếc là anh chẳng có! Nhìn cho rõ đi, túi rác tôi vứt đều trong suốt, bên trong đựng gì anh không thấy sao? Mắt không có thì ít nhất cũng phải biết địa chỉ trạm xử lý rác chứ? Đi tìm đi! Đừng bảo anh chưa đi tìm, nếu ngay cả kiến thức cơ bản đó cũng không có thì thật nh/ục nh/ã.".
Bình luận
Bình luận Facebook