Ăn xong rồi vỗ bụng đứng dậy?
Tôi đứng thất thểu dưới vòi hoa sen trong phòng tắm.
Cùng với bài hát buồn tự động phát lên, nước mắt tôi hòa theo dòng nước tắm, tôi cảm thấy mình như nam chính bi thảm bị phụ bạc.
Nam Bội ở ngoài cửa gõ ầm ầm.
"An Nghiêu, cậu không ngất trong đấy chứ? Bật nhạc tắm tới hai tiếng rồi đấy!"
Cậu ấy kích động.
"Không ra thì tớ xông vào đấy!"
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm, buồn bã bước ra.
"Không sao. Tớ vẫn ổn."
"Cậu làm sao vậy?"
Nam Bội nghiêng đầu nhìn kĩ mặt tôi với vẻ nghi hoặc.
"Khóc à?"
Cậu ấy tự kết luận.
"Thất tình rồi."
Tôi đi vào phòng, cậu ấy vẫn còn cảm thán.
"Thế giới này là vậy đó, người vui kẻ buồn, cậu thất tình còn Kỳ Liên thì đang yêu."
"Cậu bỏ qua đi! Dù sao ngoại hình kiểu đó mới là nhân vật chính của thế giới, bọn mình chỉ là npc thôi."
"Kỳ Liên đang yêu?"
"Ừ, dạo này hắn đi với hoa khôi của khoa Âm nhạc, cậu không biết à?"
"Hai người tập đàn cùng nhau, ngày nào cũng dính như sam."
"Kỳ Liên mà cậu không rõ sao? Hắn không gần gũi với phụ nữ, mà lại thân thiết với một cô gái như thế, không phải yêu đương là gì?"
"Tớ vừa thấy hắn ở khoa Âm nhạc xong."
Sau khi Kỳ Liên ngủ với tôi, hắn lại lén yêu đương sau lưng tôi?
Vậy tôi là cái gì?
Là tôi xui xẻo sao?
"Phòng học nào?"
"J2202."
Mười phút sau, tôi nhìn qua khe cửa lớp học, quả nhiên thấy hắn và cô gái kia đang tập đàn cùng nhau.
Hai người bốn tay đàn, ngón tay múa lượn, phối hợp vô cùng ăn ý, đúng chất nam chính nữ chính.
Thì ra tôi cũng chỉ là nam phụ sao?
Âm nhạc đột ngột dừng, tôi lùi người lại, vô tình đ/á vào khung cửa, cả hai quay đầu nhìn.
Tôi chạy như bay, Kỳ Liên từ phía sau nhanh chóng tóm được tôi.
"Đi đâu?"
"Đi... đi ch*t."
Tôi cắn ch/ặt môi, khóe mắt nóng ran.
Đi để biến mất như một nam phụ có lòng tự trọng.
Cô gái từ trong lớp bước ra, nhìn tôi rồi bật cười che miệng.
"Thầy Kỳ, em về trước nhé, thầy giải quyết chuyện gia đình đi ạ."
Chuyện gia đình?
Kỳ Liên nắm tay tôi, chuyển ngay cho tôi hai vạn tệ.
"Dành dụm dạo gần đây, cho em tiêu."
"Anh đang..."
"Làm thêm dạy piano."
Tôi đỏ tai núp trong lòng hắn.
Thì ra là vậy.
X/á/c định rõ tâm ý, tôi hôn một cái lên má hắn.
Hắn cười đáp lại nụ hôn của tôi.
"Cùng ăn cơm nhé?"
Tôi lắc đầu cười.
"Thôi, lát nữa em có việc làm thêm."
Mặt Kỳ Liên tái mét.
Mấy ngày sau, Kỳ Liên thường xuyên không về nhà qua đêm.
Tôi đi ngang nhà hàng, thấy Kỳ Liên đang làm phục vụ, qua công viên thấy Kỳ Liên đang phát tờ rơi, đi ngang trạm rác thấy Kỳ Liên đang nhặt rác.
Từng xe phân bò lăn bánh qua mắt tôi, con đường nhỏ gập ghềnh, thân xe lắc lư, phía trước xe là một nam thần điển trai nhưng đầu tóc bụi bặm, ánh mắt kiên định, vẻ mặt chăm chú.
Bình luận
Bình luận Facebook