Kỳ thi thử lần hai diễn ra đúng như kế hoạch.
Lần này, Lâm Vi nhảy vọt từ vị trí thứ ba từ dưới lên lên hạng ba mươi trong toàn khối.
Cô ấy từ một học sinh cá biệt trong mắt thầy cô bỗng trở thành học sinh có tiến bộ vượt bậc nhất được tuyên dương trên loa phát thanh.
Ngày nhận kết quả, Lâm Vi ôm chầm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi, nước mắt rơi lã chã không ngừng.
“Đàn Đàn, mình không ngờ là mình thực sự có thể làm được điều này.”
“Lúc mình mang bảng điểm về nhà, bố mình còn tưởng là mình gi.an lậ.n nữa cơ!”
Tôi xoa xoa mái tóc xù của cô ấy.
“Vậy thì hãy tiếp tục dùng thực lực mà t.á.t vào mặt họ.”
“Đừng bao giờ để lời nói của người khác làm mất tự tin vào bản thân mình.”
Chẳng bao lâu sau, kỳ thi thử lần ba diễn ra.
Chỉ cách kỳ thi trước một tháng.
Lâm Vi bất ngờ lọt vào top 10 toàn khối!
Tôi và Nghiêm Kiệt cùng nhau đứng ở vị trí đầu bảng.
Lần này, những người từng xem thường tôi và Lâm Vi đã không thể giữ bình tĩnh được nữa!
Kỳ thi đại học đang đến gần, mọi người vây quanh tôi như bị đin.
Một vài người từng kh/inh thường tôi bây giờ mặt dày đến nhờ vả:
“Tống Đàn, cậu có bí quyết gì không? Có thể chỉ cho bọn tôi không?”
“Đàn Đàn, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, giúp đỡ nhau là điều nên làm mà.”
“Tống Đàn, đừng keo kiệt như vậy, tất cả mọi người đều muốn đỗ đại học mà. Nếu bọn tôi làm tốt thì cũng làm rạng danh trường học nữa, không phải sao?”
Lâm Vi đang làm bài ở bên cạnh, sắc mặt đã trở nên khó chịu.
Trước khi mọi chuyện đi quá xa, tôi đã lên tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Được thôi!”
Một đám người lộ rõ vẻ vui mừng.
Lâm Vi tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ từ từ lấy ra hàng chục tờ đề thi thử từ ngăn bàn, đặt chúng trước mặt nhóm người kia.
“Chỉ cần các cậu làm hết và nắm vững những đề này, thì không có kỳ thi nào làm khó được các cậu đâu.”
Đám người đó nổi nóng, buông lời cay đ.ộ.c:
“Tống Đàn, cậu đang đùa chúng tôi à?”
“Tôi thấy cậu chỉ ích kỷ, sợ chúng tôi làm bài tốt hơn cậu thôi!”
“Mới hôm trước tôi còn thấy cậu đi cùng Lục Diêm, chắc chắn là cậu đã dùng th.ủ đ.oạn gì đó nhờ Lục Diêm giúp đỡ!”
Một giây sau, cô gái vừa nói đã bị Lâm Vi đ.ạ.p n.g.ã xuống đất. Lâm Vi tức gi/ận n.é.m sách lên đám người kia, vừa n.é.m vừa m.ắ.ng:
“Các người không thấy kinh t.ở.m à? Không chịu nỗ lực, chỉ biết hạ thấp người khác để tìm ki/ếm cảm giác ưu việt. Tôi nói cho các cậu biết, những đề thi này tôi và Tống Đàn đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, mỗi câu hỏi tôi đều ghi chú đầy đủ và cả những điểm dễ sai.”
“Các người lười không muốn làm thì không ai ép.”
“Suốt ngày chỉ biết buông những lời vô nghĩa, miệng không cần thì bỏ đi, giữ lại cũng chỉ để phun ra những thứ h.ô.i t.h.ối.”
“Còn nữa, Lục Diêm, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta đã bị bố tống ra nước ngoài rồi mà nhỉ? Cô thấy Tống Đàn đi cùng với cậu ta ở đâu, dùng cặp mắt ếch x/ấu xí đó à?”
Những lời ch.ử.i r.ủ.a liên tiếp khiến cả đám người kia đứng ngây ra, không ai dám đối đầu với Lâm Vi vì danh tiếng của cô ấy đã vang xa.
Họ chỉ có thể bực tức bỏ đi.
Quay đầu lại, tôi thấy Lâm Vi đang nhìn tôi với vẻ mặt vừa gi/ận vừa thương, muốn m.ắ.ng tôi nhưng lại không nỡ, cô ấy chỉ đành dùng sức v.éo má tôi đến đỏ cả lên.
“Tống Đàn, cậu không thể mạnh mẽ lên được à? Chỉ biết nói đạo lý với mình thôi.”
“chẳng trách cậu lại bị thằng ng.ốc Lục Diêm đó b.ắt n.ạt!”
Ừm… phải thừa nhận rằng, tôi khá muốn học kỹ năng m.ắ.ng người của Lâm Vi.
Nghĩ đến điều này, tôi gật đầu.
“Được rồi, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cậu dạy mình cách m.ắ.ng người nhé.”
Lâm Vi tức đến mức bật cười.
“Đây đúng là yêu cầu kỳ quặc nhất mà mình từng nghe!”
Bình luận
Bình luận Facebook