Nhìn bóng lưng bạn trai dần khuất xa.
Tiểu Đồng bỗng hỏi: "À phải rồi, nếu Diệp Tiêu biết cô ấy từng giấu án mạng, ch/ôn x/á/c người thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Thì sao ư? Chẳng phải trong lòng cô ấy rõ như ban ngày sao? Bằng không, sao suốt thời gian qua cô ấy chẳng dám hé răng nửa lời?"
Tim tôi thắt lại, đ/au nhói.
Câu nói ấy chạm thẳng vào nỗi sợ sâu kín nhất.
Tôi và Diệp Tiêu quen nhau qua công việc. Tiệm đồ cổ của anh cần cải tạo lại, tôi là người thiết kế nội thất. Trong mắt mọi người, anh như đóa hoa trên đỉnh núi cao - thanh tú, tao nhã, ít nói.
Có lần tôi lén chụp anh đang đọc sách, quên tắt đèn flash. Bị bắt tại trận, tôi luống cuống bào chữa: "Em… em đang xem hiệu ứng ánh sáng thôi, hiệu ứng trang trí ấy!"
Diệp Tiêu hỏi: "Đẹp không?" Khi anh bước lại gần, tim tôi đ/ập lo/ạn như chưa từng có.
Giọng tôi khô đặc: "Cũng được."
Anh cười: "Anh không hỏi hiệu ứng trang trí. Nhìn anh đi, có "cũng được" không?"
Chúng tôi hợp tính, sống hòa thuận, yêu nhau đến giờ chưa từng cãi vã.
Tôi hạnh phúc, nhưng càng thêm bất an vì bí mật ch/ôn vùi dưới lớp bùn đất kia.
Nửa đêm, tiếng sột soạt đ/á/nh thức tôi.
Từ phía bàn thờ, tấm vải đỏ phủ tượng Bồ T/át đã tuột xuống một nửa. Tôi tưởng con mèo lại nghịch ngợm, định quay vào giường thì thấy nó bước ra từ nhà vệ sinh.
Tôi đơ người. Rõ ràng tiếng động phát ra từ chân tượng...
Lúc này đầu óc tôi như đơ cứng, tay run run vén góc vải đỏ lên.
Bức tượng thật sự đã dịch sang phải gần mươi phân! Vị trí cũ in hằn lớp bụi xám. Gáy tôi lạnh toát.
Tượng Phật… tự di chuyển!
"Tiểu Vân, hãy gỡ tấm vải đỏ xuống."
Giọng Bồ T/át vẫn dịu dàng: "Bên trong chúng ta phong ấn hơi thở cuối cùng của thần Phật. Nếu mất đi, sau này không thể giúp ngươi nữa."
"Trong nhà này, chỉ có ngươi còn lương tri. Năm xưa không ai thắp hương, ngươi nhịn ăn sáng dành tiền m/ua nhang. Chúng ta khắc ghi ân tình ấy."
"Thôi đi!" Giọng Tiểu Đồng đầy kh/inh miệt: "Loại phàm nhân tham lam vô ơn! Không phải chúng ta, cả nhà nó đã ch*t sạch!"
Hai giọng nói trầm bổng, sắc nhọn đan xen trong đầu khiến tâm trí rối bời. Tôi cắn ch/ặt răng, phủ kín tấm vải đỏ lại.
Vừa buông tay, mọi âm thanh chợt tắt lịm.
Tôi chạy như m/a đuổi khỏi nhà. Đột nhiên tiếng quát vang lên sau lưng:
Hai giọng nói hòa làm một:
"Đừng truy tìm chân tướng! Ngươi sẽ hối h/ận!"
Bình luận
Bình luận Facebook