Nhang người chết

Chương 5

10/02/2024 17:12

Tôi cầm con d/ao gọt hoa quả lên, nhịn đ/au, vừa kêu gào thảm thiết, vừa rạ/ch vài đường lên chỗ con mắt kia.

Quả nhiên cách này có hiệu quả.

Vừa rạ/ch một đường, dường như con mắt kia lại khép lại một chút.

Tôi nhanh chóng băng bó vết thương lại.

Vân Huyền lại gửi tin nhắn cho tôi.

[Tôi ở rất xa thành phố của cậu, đúng lúc hôm nay lại không có chuyến bay nào.]

[Tôi đi xe lửa đến chỗ của cậu thì cũng phải đến sáng sớm ngày mai rồi.]

[Tôi đã tính toán thời gian, giờ Tý ngày mai con á/c q/uỷ kia sẽ ra tay với cậu.]

[Bây giờ vẫn chưa đến lúc, con á/c q/uỷ ấy sẽ không xuống tay với cậu đâu.]

[Nếu sáng mai tôi vẫn chưa đến kịp, cậu tự mình rời khỏi nhà trước.]

[Nếu xảy ra tình huống cấp bách gì, thì cậu cắn rá/ch đầu lưỡi của bản thân. M/áu đầu lưỡi là nơi chứa nhiều dương khí nhất trên cơ thể con người.]

Lời nói của Vân Huyền khiến tôi yên tâm được một chút.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu truyền đến.

Lục Khiêm quay về rồi.

Tôi nhịn đ/au đi xuống đón anh ấy.

“Sở Sở, vì sao sắc mặt em xanh xao vậy?”

Lục Khiêm thấy vẻ mặt của tôi không ổn, bèn hỏi thăm với vẻ quan tâm.

Vừa rồi tôi chảy m/áu nhiều như vậy, đương nhiên là sắc mặt không tốt rồi.

Nhưng tôi không dám nói, tùy tiện viện cớ do bụng không thoải mái để qua loa lấy lệ.

“Anh đã căn dặn người ta làm tang lễ cho dì Trương ở quê nhà của dì ấy rồi.”

“Dì Trương vất vả nửa đời người, được quay về quê nhà sinh sống vẫn luôn là nguyện vọng của dì ấy.”

Khuôn mặt của Lục Khiêm tràn đầy đ/au thương.

Nếu là trước đây, tôi đã sớm đ/au lòng mà ôm anh ấy một cái rồi.

Nhưng bây giờ, tôi càng nhìn người đàn ông này lại càng cảm thấy xa lạ.

Con q/uỷ mà anh ấy đang nuôi trong phòng, rốt cuộc là ai?

Lục Khiêm nói một chút về nội dung tang lễ, đột nhiên lại bất thình lình hỏi tôi: “Trước đây dì Trương từng nói gì với em sao?”

Con ngươi đen kịt của anh ấy nhìn vào tôi chằm chằm không chớp, vậy mà lại khiến tôi hơi h/oảng s/ợ.

Tôi vội vàng lắc đầu: “Anh cũng biết dì ấy vẫn luôn không thích em mà, có thể bỏ qua em thì sẽ không nhìn em, sao mà nói với em cái gì chứ?”

Lục Khiêm gật đầu: “Em cũng đừng trách dì Trương.”

Buổi tối, tôi hoàn toàn không dám đi ngủ.

Còn Lục Khiêm lại ngủ rất sâu.

Nhưng đợi đến ba giờ sáng, quả nhiên anh ấy lại tỉnh dậy.

Trước đây khi anh ấy thắp nhang vào nửa đêm, bởi vì tôi buồn ngủ quá nên từ trước đến nay đền chưa từng đi xem.

Tôi quyết định đợi một chút rồi lén lút đi theo phía sau của anh ấy để xem thử.

Lục Khiêm hôn lên trán tôi: “Bà xã, anh thắp nhang xong sẽ quay lại ngay.”

Tôi giả vờ lẩm bẩm một câu trong mơ màng, rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Sau khi tiếng Lục Khiêm rời đi và đóng cửa vang lên, tôi vội vàng đứng lên từ trên giường.

Tôi cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, bước ra ngoài rồi đi theo phía sau Lục Khiêm.

Căn phòng đặt lư hương nằm ở cuối hành lang.

Nhưng tôi lại cảm thấy tư thế bước đi của Lục Khiêm trông có vẻ hơi kỳ lạ.

Giống như là bị ai đó xách đi vậy.

Mũi chân của anh ấy nhón lên cao, gần như sắp rời khỏi mặt đất.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, cả người tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.

Người bình thường ai lại đi đứng như thế chứ?

Nhưng bỗng nhiên Lục Khiêm dừng chân lại.

Anh ấy giống như nhận ra được cái gì đó, chầm chậm quay đầu qua.

Danh sách chương

5 chương
13/02/2024 18:58
0
10/02/2024 17:23
0
10/02/2024 17:12
0
10/02/2024 17:12
0
10/02/2024 17:11
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận