Tôi nhổ thứ trong miệng ra lòng bàn tay, hắt ánh đèn điện thoại vào. Lần này không phải ngón tay mà là một chiếc răng cửa trắng ngà. Dưới chân răng có vết lõm nhỏ như sợi chỉ. Tôi nhận ra vết khía này.
La Mãn nghiện cắn hạt dưa. Cậu ấy từng nói, ai cắn hạt dưa lâu năm thì răng cửa sẽ mòn thành rãnh, gọi là "răng hạt dưa".
Toàn thân tôi run bần bật, ngước mặt tái mét lên nhìn. La Mãn cũng đang ngửa cổ cười với tôi. Miệng cô ta há rộng đến rá/ch mép, lộ ra khoảng đen ngòm nơi chiếc răng cửa khuyết.
"Khúc khích khúc khích"
Tiếng cười La Mãn vang lên thất thanh. Từng chiếc răng trắng bệch rơi lả tả khỏi hàm. Da thịt trên mặt cô bong từng mảng như vữa tường mục nát. Một bàn tay g/ầy guộc với móng tím óng ánh vươn về phía tôi:
"Trả răng cho tao."
Năm ngón tay khô quắt sắp đ/âm vào mặt. Sợ hãi tột cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Tôi vung viên đ/á trong tay ném thẳng vào mặt La Mãn, đẩy mạnh cô ta ngã chúi rồi quay đầu phóng xuống núi.
Tiếng hét rú theo sau gót:
"Tiểu Huệ, tớ sẽ đưa cậu đi mà!"
"Đợi tớ với!"
"Cậu phải tin tớ chứ!"
Bình luận
Bình luận Facebook