8.
Tắt cuộc gọi, cậu tiện tay tắt máy.
Lông mày cậu cau lại: "Anh học mỹ thuật mà sao mắt nhìn người kém vậy?"
"Sao cậu lại biết tôi học mỹ thuật..."
Tôi bất ngờ.
Bỗng nhiên nhớ lại, tối hôm qua cậu đã nói biết tôi từ lâu.
Bàn tay to lớn của cậu nắm lấy eo tôi, kéo cả người tôi ôm vào ng/ực, tôi theo bản năng có hơi kháng cự, nghĩ cậu lại muốn.
Ai ngờ bàn tay to lớn, ấm nóng của cậu dán lên eo tôi, khẽ xoa xoa.
"Biết lâu lắm rồi, tối qua anh có mệt không?"
Tôi đỏ bừng mặt, nghĩ đến chuyện hôm qua th/ô b/ạo như thế nào, còn có phóng túng trước cửa sổ sát đất ra làm sao.
"Cậu... cậu biết tôi từ khi nào?"
Bàn tay đang xoa eo tôi hơi ngừng lại.
"... Em tên là Dư Nhiên, về chuyện biết anh từ lúc nào sau này sẽ nói cho anh biết."
Cậu đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, mái tóc đỏ được buộc lại sau đầu.
"Thêm lần nữa nhé?"
Tôi đỏ mặt, vô thức dịch mông về giường, liên túc xua tay: "Tôi... tôi không được."
Dư Nhiên sửng sốt một lát, sau đó cười phát ra tiếng, màu tóc đỏ theo động tác của cậu càng làm nổi bật sự đẹp mắt, cuối cùng cậu cười đến mức chảy nước mắt.
Cậu giơ chìa khóa xe máy trong tay về phía tôi, cười x/ấu xa nói: "Mặc dù em rất muốn thêm lần nữa với anh nhưng em sợ anh không chịu được."
Trong nháy mắt tôi ý thức được mình hiểu sai ý.
Tốc độ xe rất nhanh, tôi hơi sợ mà đưa tay ôm ch/ặt eo cậu.
Gió từ phía trước thổi lại đã bị Dư Nhiên ở phía trước ngăn lại, gió thổi vạt áo cậu bay phấp phới.
Khi quyết định rời đi tôi đã không khóc.
Thời điểm nghe được Bùi Chi Hàng và nam thư ký ngoại tình tôi cũng không khóc.
Quyết định buông bỏ hắn, buông bỏ bảy năm tình cảm tôi cũng không khóc.
Nhưng khi được cản gió, ngay lúc đó nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Cho dù gió trên thế giới này rất lớn, đường đi rất xa nhưng chỉ cần bạn kiên định, gan dạ, ai nói tương lai sau này sẽ kém đi?
Dù sao cũng phải đi mới biết được, đúng không?
Nỗi ấm ức bị đ/è nén trong ng/ực như được gỡ ra, tôi giang tay đón gió, lớn tiếng hét: "Bùi Chi Hàng, anh là tên tra nam, đi ch*t đi."
Sau đó, bỗng nhiên xe phanh gấp lại, tôi vô thức ôm ch/ặt lấy eo Dư Nhiên.
Cậu cởi mũ ra, nhướn mày nhìn tôi: "Ở trên xe của em mà còn gọi tên người đàn ông khác?"
"Có điều, nhìn lại... em thích dáng vẻ này của anh nên tha thứ cho anh."
Cậu nói rất tùy ý, nhưng khi xoay người lại tôi lại thấy tai cậu đỏ lên.
Tôi tưởng cậu nói thích, là thích "biểu hiện" đêm qua của tôi.
Xuống đến cửa phòng vẽ tranh, Dư Nhiên cởi mũ ngồi trên xe không nhúc nhích, có hơi đẹp trai, xung quanh có người nhìn tr/ộm cậu.
Tôi đi về phía trước vài bước, nghe thấy cậu gọi tôi: "Lục Ly, em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Tôi đi vài bước, rồi quay lại chạy ào vào ng/ực cậu, ôm lấy eo cậu, vùi mặt vào trong ng/ực cậu, giọng điệu chân thành nói: "Dư Nhiên, cảm ơn em."
Cảm ơn em xuất hiện ngay lúc tôi chật vật nhất, dành cho tôi sự ấm áp nhất.
Lúc buông cậu ra, khuôn mặt cậu đỏ bừng, cả người đều lơ mơ, nửa ngày không nhúc nhích.
Mãi đến khi tôi sắp vào cửa mới nghe giọng nói tức gi/ận của cậu: "Quá xảo quyệt, thế mà lại dùng ánh mắt đấy nhìn mình."
Bình luận
Bình luận Facebook