Những ngày dưỡng thương tại nhà, tâm trạng của Ôn Từ đã ổn định hơn hẳn. May là tôi xuyên tới sớm, nguyên chủ chưa kịp gây tổn thương cho cậu ấy.

Tôi nằm dài trên sofa tắm nắng, lười nhác nghe Ôn Từ chơi piano. Khi ngón tay chạm phím, cậu thanh tú như chú thiên nga kiêu sa. Sao có người nỡ lòng h/ãm h/ại người tốt thế này? Tôi buột miệng khen: "Hay lắm."

Tai Ôn Từ đỏ lựng. "Ừ... đây là lần đầu anh khen tôi."

Từ khi được nhận nuôi, Ôn Từ luôn phải sống nương nhờ nhà người khác. Đừng nói đến lời khen, chỉ cần bị xem như người vô hình không bị hành hạ đã là may mắn.

Những ngày trước khi nhập học, tôi thường xuyên khen ngợi cậu, nhắc cậu uống th/uốc đúng giờ. Đi công tác xa cũng gọi điện dặn dò cậu ăn uống điều độ. Chuyển tiền cho cậu tiêu thoải mái - đằng nào cũng không phải tiền của tôi. Cứ như nuôi con vậy.

"Dì bảo hôm nay em ăn vặt nhiều quá. Bớt lại đi, không ăn cơm đàng hoàng anh c/ắt hết tiền tiêu vặt đấy. Dạ dày đã yếu còn hay phá."

“Anh đừng quản em. Em thích ăn thế." Ôn Từ nhỏ giọng cằn nhằn nhưng đã biết cãi lại. Nhớ hồi trước, chỉ cần tôi tới gần là cậu đã run lẩy bẩy. Tiến bộ rõ rệt.

Danh sách chương

5 chương
10/04/2025 16:15
0
10/04/2025 16:15
0
12/04/2025 19:40
0
12/04/2025 19:40
0
12/04/2025 19:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận