Trương Lệnh trằn trọc mãi không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
"Phi Phiêu, lúc mê man anh vẫn có ý thức. Anh biết bà nội muốn đưa anh đi, anh không muốn theo nhưng... không kiểm soát được bản thân."
"Trong cơn mơ màng ấy, anh sợ lắm."
"Đừng sợ, không sao đâu." Tôi nắm bàn tay lạnh ngắt của Trương Lệnh an ủi, "Chỉ cần hai đứa mình không ra khỏi phòng ngủ thì sẽ an toàn, yên tâm đi."
Trương Lệnh ôm ch/ặt lấy tôi như đứa trẻ bám víu.
Hai chúng tôi thiếp đi lúc nào không hay. Đến nửa đêm, tiếng sủa gầm gừ của Đại Hắc vang lên từ phòng khách.
Tiếng sủa đầy hung dữ khiến chúng tôi gi/ật mình tỉnh giấc. Mặt Trương Lệnh tái mét: "Phi Phiêu, sao Đại Hắc đột nhiên sủa dữ thế?"
Tôi lẳng lặng mở điện thoại kiểm tra camera an ninh. Trong khung hình, Đại Hắc gầm gừ hướng về phía cửa ra vào như thể có người lạ đứng đó. Nhưng kỳ lạ thay, camera không ghi nhận bất kỳ bóng người nào.
Trương Lệnh run bần bật: "Phi Phiêu... có phải... có phải bà nội đang ở đấy không?"
"Đừng sợ." Tôi chỉ vào màn hình phân tích, "Đại Hắc sủa về hướng cửa chứng tỏ bà không dám vào phòng khách. Bà sợ chó linh."
Với oan h/ồn chưa qua đầu thất như bà nội, gặp chó thiêng canh cửa ắt phải kiêng dè! Chỉ cần hai đứa không rời phòng ngủ, dù bà có muốn bắt mạng cũng đành bó tay.
Nghe giải thích xong, Trương Lệnh có vẻ bớt căng thẳng. Đúng lúc chúng tôi thở phào thì một bóng người loạng choạng xuất hiện trên camera. Nhìn rõ khuôn mặt người đó, tim tôi chùng xuống là bố chồng!
Hai ông bà đã không nghe lời tôi khuyên can. Bị đ/á/nh thức bởi tiếng chó sủa, hai người hầm hầm xông ra phòng khách. Thấy Đại Hắc không bị nh/ốt chuồng, mẹ chồng khiếp đảm núp sau lưng chồng, còn bố chồng gi/ận dữ gào thét: "Trương Lệnh! Dậy mà quản chó đi!"
"Đêm hôm khuya khoắt thế này làm ồn, hàng xóm mà phản ánh thì sao?"
"Trương Lệnh!"
"Trương Lệnh!"
Mặt Trương Lệnh tái nhợ. Nhớ tới h/ồn m/a bà nội đang rình rập, anh ấy không dám hét to như bố, chỉ lặng lẽ gọi điện. Tiếc thay, điện thoại của hai người để trong phòng ngủ nên không ai nghe máy.
"Tuyệt đối không được ra ngoài." Tôi nghiêm giọng cảnh báo, "Bước qua khỏi cửa phòng này là mạng chúng ta coi như bỏ."
Trương Lệnh gật đầu: "Anh biết rồi."
Thấy con trai không phản ứng, bố chồng càng thêm tức gi/ận. Ông ta xắn tay áo định tự tay lùa chó vào chuồng. Tôi dán mắt vào màn hình điện thoại, tim đ/ập thình thịch.
Đáng ngại là dưới sự xua đuổi của ông lão, hướng sủa của Đại Hắc đang thay đổi - dấu hiệu cho thấy bà nội đã di chuyển vào phòng khách! Tiếng gầm gừ ngày càng dữ tợn, Đại Hắc xù lông chuyển sang tư thế tấn công.
Trong mắt người thường không thấy m/a, cảnh tượng này trông như con chó dữ đang nhắm vào hai vợ chồng già. Đại Hắc nhe nanh trắng nhễu nước dãi, lưng cong như cánh cung sẵn sàng lao tới.
Mẹ chồng kêu ré lên thất thanh. Bố chồng ch/ửi rủa om sòm. Đúng lúc Đại Hắc phóng về phía họ, ông đ/á mạnh một cước trúng bụng nó.
Thân hình Đại Hắc văng ra xa, đ/ập mạnh vào nền gạch. Cơn sợ hãi khiến ông lão xông tới tiếp tục đ/á túi bụi vào con vật đang quằn quại, ra vẻ "gi*t tận gốc trừ tận rễ".
Vốn là chó cỏ từng sống phóng khoáng ở nông thôn, Đại Hắc mang trong mình bản năng hoang dã. Nếu muốn phản kháng, ông lão thành phố yếu ớt này đã nằm gục từ lâu. Thế nhưng chó linh không cắn người.
Dù bị đ/á/nh tà/n nh/ẫn, Đại Hắc vẫn cụp đuôi co ro, rên rỉ van xin. Những ti/ếng r/ên đ/au đớn ấy chỉ nhận về những cú đ/á tàn đ/ộc hơn từ kẻ đang trút nỗi kh/iếp s/ợ của mình lên sinh linh bé nhỏ ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook