9.
Lục Dự Vi không đồng ý ly hôn.
Anh ta dành tất cả thời gian cho tôi và Mãn Mãn.
Khi ra ngoài làm việc, anh ta cũng gửi video báo cáo cho tôi mỗi nửa giờ một lần.
Anh ta chủ động cho tôi kiểm tra tất cả các phần mềm liên lạc trên điện thoại và máy tính của mình.
"Em xem, anh đã xóa hết rồi."
"Anh và cô ta đã hoàn toàn c/ắt đ/ứt rồi!"
"À, còn căn biệt thự ở Dục Sơn, anh cũng đã bảo cô ta dọn đi rồi."
"Xin lỗi... Sương Sương, em tha thứ cho anh lần này đi được không?"
Lục Dự Vi nhận lỗi vô cùng chân thành.
Tuy nhiên, không phải sai lầm nào cũng có thể sửa được.
Tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn ra.
"Anh là bên có lỗi, cho nên phải bồi thường tài sản. Quyền nuôi dưỡng Mãn Mãn sẽ thuộc về tôi, anh có thể thăm nom bất cứ lúc nào, còn đối với con thì anh mãi mãi là cha của nó, điều này sẽ không có gì thay đổi!"
Những ngày qua, hình như Lục Dự Vi suy sụp rất rõ.
Anh ta há miệng định nói gì đó nhưng rồi vô vọng nói: “Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh?"
"Em không thể như vậy được! Sương Sương, dù là tội phạm bị kết án t//ử h/ình cũng có quyền kháng án mà."
"Anh sẽ không ký đâu, anh sẽ không ly hôn!"
Tôi bình tĩnh cất bản thỏa thuận ly hôn lại.
"Không sao, vậy tôi sẽ kiện đến tòa, dù phiên tòa đầu tiên không phán ly hôn thì tôi cũng có thể đợi. Chỉ cần chúng ta sống riêng hai năm, cộng thêm bằng chứng anh ngoại tình, phiên tòa lần hai chắc chắn sẽ phán quyết tôi được ly hôn thôi."
Lục Dự Vi phát đi/ên, gần như đ/ập phá gần hết căn nhà.
Khi tôi đang làm rối tung cuộc hôn nhân của mình lên thì Lâm Hạ gọi điện đến cho tôi, cô ấy khóc nức nở qua điện thoại.
Cô ấy khóc mãi không ngừng.
Từ những lời nói đ/ứt quãng của cô ấy, cuối cùng tôi cũng ghép lại được: Lão Hứa ngoại tình rồi!
Lâm Hạ hiện đang đứng trước cửa khách sạn, đang chuẩn bị bắt gian.
Cô ấy gọi tôi tới, cô ấy sợ mình không thể đối phó với cặp đôi đó một mình.
Tôi cúp điện thoại, tôi gần như đã dùng hết tốc độ xe để lái đến khách sạn đó.
Lục Dự Vi không yên tâm, anh ta cũng lái xe theo phía sau.
Hứa Hoài Châu quả thật xứng đáng là bạn tốt của Lục Dự Vi.
Cả hai đều đều ngoại tình như nhau.
Khi tôi và Lâm Hạ xông vào, anh ta đang nằm trên giường với một cô gái lạ, hoàn toàn kh/ỏa th/ân.
Lục Dự Vi đi theo sau, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Có lẽ anh ta cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chứng kiến cảnh bạn thân của mình ngoại tình.
Hứa Hoài Châu ngay lập tức kéo chăn che kín người cô gái đó lại.
Khi thật sự chứng kiến cảnh tượng này rồi thì Lâm Hạ lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi cứ tưởng với tính cách của cô ấy, hôm nay chắc chắn Hứa Hoài Châu sẽ bị cô ấy đ/á/nh tơi tả.
Nhưng cô ấy chỉ xông đến t/át Hứa Hoài Châu một cái thật mạnh.
Tôi lập tức giơ điện thoại lên cảnh cáo.
"Anh đừng nghĩ đến việc đ/á/nh trả, tôi đang quay video."
Lục Dự Vi nắm lấy tay tôi, vẻ mặt phức tạp: "Sương Sương, đây là chuyện của Hứa Hoài Châu và Lâm Hạ, để họ tự giải quyết đi."
Tôi liếc anh ta một cái, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.
"Anh cút đi!"
Hứa Hoài Châu hoảng lo/ạn nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ cô gái dưới chăn.
"Lâm Hạ, là anh có lỗi với em."
"Em đừng làm khó cô ấy."
Hứa Hoài Châu là bạn thân của Lục Dự Vi, còn Lâm Hạ là bạn thân nhất của tôi.
Hứa Hoài Châu yêu Lâm Hạ từ cái nhìn đầu tiên và đã theo đuổi cô ấy suốt hai năm dài.
Ngày cầu hôn, Hứa Hoài Châu đứng dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ đã thề sẽ mãi mãi chung tình với Lâm Hạ.
Bây giờ nghĩ lại.
Điều khác biệt lớn nhất giữa lời thề và lời nói dối là người nói thì cho rằng là thật, còn người nghe thì lại tin vào lời nói đó.
Cô gái đó mặc quần áo vào, im lặng đứng sau lưng Hứa Hoài Châu.
Hai mắt của Lâm Hạ đỏ hoe, cô ấy gần như nghiến răng nói: "Yên tâm, tôi không đ/á/nh cô đâu."
Bình luận
Bình luận Facebook