Ban đầu tôi không hiểu Từ Kỳ sợ cái gì.
Đây chỉ là tình trạng bình thường khi các chỉ số rối lo/ạn, Omega không kiểm soát được hình dạng thôi.
Rất phổ biến.
Cho đến khi đuôi của tôi không kiểm soát được mọc ra, Từ Kỳ kêu thét lên:
"Á! Yêu quái!"
Một gã cao gần mét chín bỗng bật dậy khỏi giường, lăn lộn chạy thục mạng, thoắt cái biến mất.
Tôi: “???”
Chưa đầy hai giây, ngoài cửa truyền đến tiếng rung rinh.
Từ Kỳ lại quay lại.
Anh r/un r/ẩy thò đầu ra: "Này, yêu quái, cậu đã làm gì với Tiểu Bố của tôi rồi?"
Tôi nhìn ống quần của anh run như đạp máy may, nhịn cười đến mức sắp nội thương.
C/ứu tôi với.
Một ảnh đế cao to, tài năng vẹn toàn… vậy mà thật sự tin có yêu quái và sợ ch*t khiếp.
Nhớ lại ba tháng trước, tôi bỗng nổi hứng chơi đùa.
Tôi ngoắc tay: "Anh lại đây, em sẽ nói cho anh biết."
Từ Kỳ dang chân, mặt mũi bị tôi cào nát, vẫn rón rén nhích lại:
“Tiểu Bố đâu?”
Tôi liếm môi, hạ giọng âm u:
“Tôi đoạt x/á/c cậu ta rồi. Từ nay anh sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”
Nói xong còn phát ra tiếng cười m/a quái của loài mèo.
Ánh mắt Từ Kỳ tối sầm, giọng nói thảm thiết:
"Cậu... cậu đã ăn em ấy rồi? Cậu nuốt cả một Tiểu Bố to như thế á?”
Tôi nhìn mà suýt cười ngất.
Nhưng Từ Kỳ lại nhìn tôi chằm chằm, trong mắt ngùn ngụt gi/ận dữ…
Bình luận
Bình luận Facebook