13.
Có lẽ hoàng hôn quá đẹp.
Có lẽ Vãn Hương Ngọc nở rộ đúng lúc.
Hôm sau khi ta thức dậy, lại cắn ch/ặt khăn tay lần nữa, chỉ nói một câu: “Ta h/ận.”
Khốn khiếp!
Rốt cuộc cái gì khiến đầu óc ta quay cuồ/ng vậy?
Ân Duật ôm lấy ta từ phía sau, hắn lấy khăn tay ra khỏi miệng ta.
Hắn thì thầm nói: “Nếu trước đây là công chúa muốn làm nh/ục ta thì lần này là gì?”
“Điện hạ, nàng…”
Từ “vui” không thoát ra từ miệng hắn.
Bởi vì ta hơi lúng túng khi nói chuyện ái tình.
Ta ngại ngùng vì được ngồi trong tòa lâu đài trong mộng ảo.
Đêm đó ta đóng gói hành lý rồi vào ở.
Ta chặn miệng của hắn.
Ta nói: “Sau lần này, ngài có thể cân nhắc nhận lời làm diện thủ(*) của ta.”
(*): theo thời hiện đại thì là trai bao.
Ta xin thề.
Ta nhìn thấy mặt mũi của Ân đốc công gió mưa bất động yên như núi đã tái mét.
Ta vội vàng nói: “Chuyển chính! Chuyển chính!”
Lúc này Ân Duật mới thả lỏng tay suýt làm g/ãy ván giường ra.
Hắn hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Điện hạ luôn có những bất ngờ nho nhỏ, đây là ta xứng đáng.”
Ta:???
Sao ta thấy ngài nói lại giống như gi/ận đến tái mặt là do ta đáng đời thế.
Ta trợn tròn mắt nhớ đến lời mà mẫu hậu ân cần dạy bảo.
Làm sao mới có thể khiến phụ hoàng răm rắp nghe lời?
Cây còn nhỏ không uốn nắn sẽ không mọc thẳng, người không giáo dục sẽ không sống tốt.
Ta hắng giọng rồi nói: “Ngài nghĩ chuyển chính dễ như vậy à?”
“Ta nghe rõ đây.”
Ân Duật vui vẻ đồng ý, rửa tay lắng nghe.
Bước đầu tiên, x/á/c lập địa vị gia đình.
Ta nói: “Sau này, mỗi ngày đều hầu hạ ta rửa mặt vẽ chân mày.”
Ân Duật: “Được.”
Bước thứ hai, giáo dưỡng nam đức vững chắc.
Ta nói: “Nhớ kỹ nam tử phải tam tòng tứ đức, nam nhân không tự trọng giống như rau lá thối.”
Ân Duật: “Được.”
Bước thứ ba, dốc sức mưu cầu quyền lợi bản thân.
Ta nói: “Sau này ta sẽ thu nhận thêm mấy tiểu thị vệ, chủ yếu là dễ nhìn, hỗ trợ bảo hộ, không nghe lời thì phát mãi, nghe lời thì sẽ suy xét trọng dụng.
Ân Duật:...
Không những hắn không trả lời mà những đường gân trên trán và trên mu bàn tay nổi rõ đến mức dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Ân Duật chuyển động bả vai hai lần, tiếp theo đó là cười lạnh: “Suy cho cùng công chúa vẫn là công chúa.”
Ta hào hứng dừng lại còn đếm ngón tay tính toán thử: “Cái gì?”
Ân Duật cười nói: “Lần nào cũng khiến trái tim của thần treo lơ lửng, cuối cùng ch*t tâm.”
Ta:...
Ta khiêm tốn nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn rồi.”
Bình luận
Bình luận Facebook