Tiếng kêu trong chuồng lợn

Chương 09

17/06/2025 12:09

Kỳ nghỉ hè năm ấy, tôi theo bà trở về làng.

Dù đã qua hơn chục năm, ngôi làng vẫn vô cùng lạc hậu: đường núi lầy lội, nhà đất xập xệ.

Tất cả mọi thứ khiến tôi thấy quen thuộc đến lạ, nhưng lại chẳng thể nhớ rõ điều gì, cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ.

Bà dẫn tôi đến nhà của Tôn Vọng. Cái tên này tôi có ấn tượng, nên mỉm cười gọi: “Chú Tôn Vọng ạ.”

Tôn Vọng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, hỏi: “Bác gái, đây là ai vậy?”

Bà tôi ho khẽ hai tiếng, đáp: “Tiểu Đậu Tử đó.”

Tôn Vọng sững người vài giây rồi phá lên cười, ngạc nhiên nói: “Là Tiểu Đậu Tử à? Sao thằng bé lại thành cô gái xinh đẹp thế này rồi?”

Vợ Tôn Vọng – Trương Lan bèn cấu chồng một cái: “Thôi đủ rồi, đi cho lợn ăn đi.”

Tôn Vọng gật đầu: “Ừ, tôi đi cho lợn ăn.”

Chị Trương Lan cười hỏi tôi: “Có bạn trai chưa đấy?”

Dù miệng cười nhưng tôi có cảm giác chị ta không có ý tốt, khuôn mặt ấy… tôi cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.

Chưa kịp đáp, bà tôi đã nói: “Chưa có đâu. Trong làng mà có đứa nào tốt, cô giới thiệu giúp với.”

Tôi ngẩn người: “Bà… bà nói gì vậy?”

Dù gì tôi cũng là sinh viên đại học, sao có thể ở lại cái làng hẻo lánh lạc hậu này được chứ?

Bà tôi lại ho mấy tiếng, nghiêm mặt nói: “Bao năm nay lo cho mày học hành, tiền trong nhà cũng sắp cạn rồi, đến th/uốc cho bà cũng không đủ m/ua nữa.”

Bệ/nh của bà ngày một nặng hơn, có lúc còn phát bệ/nh giống ông — lú lẫn, nói nhảm.

Bác sĩ bảo tôi: bà đã u/ng t/hư giai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ sống được một tháng nữa.

Tháng cuối cùng này, tôi chỉ muốn ở bên bà thật trọn vẹn. Tôi không dám nói sự thật với bà, chỉ luôn an ủi rằng bệ/nh có thể chữa khỏi.

Không khí trong nhà khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi một mình ra sân hít thở.

Sân bên cạnh nhà Tôn Vọng chính là nhà cũ của tôi.

Chuồng lợn ấy vẫn còn đó.

Tôi không nhịn được, đến gần xem thử. Tường rào thấp, tôi chỉ nhún một cái là nhảy qua được.

Tôi đặt tay lên cửa chuồng lợn, đẩy ra.

Bên trong đầy bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi, từ lâu không ai dọn dẹp.

Đột nhiên đầu tôi đ/au dữ dội, những mảnh ký ức lướt qua trong đầu...

Vợ Tôn Vọng, tôi từng gặp, hình như là… trong chuồng lợn nhà tôi.

“A!” Cơn đ/au dữ dội khiến tôi phải vịn tường bước ra ngoài.

Không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn trào không ngừng.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây quá quen thuộc, đến mức tôi còn nhớ được đầu của Trần Đồ Tể rơi xuống vị trí nào…

Con người khi vô tri, thực sự rất đ/áng s/ợ.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm số cảnh sát: “A lô, tôi muốn báo án.”

Vừa cúp máy, tôi đã nghe thấy tiếng hét đ/au đớn của bà tôi vang lên từ nhà Tôn Vọng.

Tôi lập tức chạy sang, chỉ thấy Trương Lan đang dùng kéo đ/âm m/ù mắt bà tôi, bà nằm lăn dưới đất rên rỉ đ/au đớn.

Tôi hét lên: “Bà ơi!”

Tôi vội đỡ bà dậy, còn Trương Lan thì ngửa đầu cười đi/ên dại, mắ/ng ch/ửi:

“Con khốn, mày còn dám quay về! Mày tự tìm ch*t, đáng đời mày! Lại còn dắt cả cháu mày về đây!”

Cô ta như phát đi/ên, mắt đỏ rực, tay cầm kéo r/un r/ẩy.

Lúc này, Tôn Vọng bước vào nhà, gi/ật lấy cái kéo từ tay cô ta: “Mẹ kiếp, bà đi/ên à?”

Trương Lan gào lên: “Đúng, tao đi/ên rồi! Cái làng này toàn lũ đi/ên!”

Tôn Vọng sững người vài giây, sau đó t/át một phát thật mạnh: “C/on m/ẹ mày muốn ch*t à?!”

Anh ta túm tóc cô ta, lôi ra sân, cả hai lao vào ẩu đả.

Tôi dìu bà: “Bà ơi, mình đi thôi.”

Bà không phản ứng. Tôi lại gọi: “Bà!”

Vẫn không có phản ứng.

Danh sách chương

4 chương
17/06/2025 12:10
0
17/06/2025 12:09
0
17/06/2025 12:08
0
17/06/2025 12:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu