Khi rời khỏi tòa dạy học, trời cũng trở tối giống như mọi lần.
Lộ Yến đi phía trước, tôi nhìn bóng của chúng tôi lồng vào nhau thì bất giác như có thứ gì đó dấy lên ở trong lòng. Chúng tôi vừa đi vào con đường nhỏ thì chuông điện thoại của anh ấy vang lên.
Tiếng chuông đơn điệu x/é rá/ch sự yên tĩnh trong đêm tối.
Lộ Yến rút điện thoại từ trong túi ra, chăm chú nhìn màn hình mười giây. Khi tiếng chuông khiến chân tay tôi tê dại thì anh ấy mới ấn nút nghe máy.
Bốn phía yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió lướt qua tai, Lộ Yến vừa ấn nút nhận, tôi liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ trong điện thoại.
Tôi nghe người bên trong vừa khóc vừa gọi một tiếng: "Yến Yến."
Giọng nói này tôi quen, là giọng nói trong khu rừng nhỏ đêm hôm nọ.
Cảm giác tê dại trong lòng tôi hoàn toàn biến mất, con người tôi là người tự mình biết mình nhất, việc riêng tư như này chắc chắn Lộ Yến không muốn người khác nghe thấy.
Vốn dĩ một mình tôi cũng có thể quay về kí túc xá. Nghĩ như vậy tôi bèn bước nhanh mấy chuẩn bị vượt qua Lộ Yến tự mình về kí túc xá.
Khi tôi vừa đi đến bên cạnh Lộ Yến thì tay đã bị anh ấy tóm lại, tôi nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt giấu dưới kính mắt tối mịt đến mức như thể muốn hút tôi vào trong đó.
"Đừng gọi đến nữa." Lộ Yến đ/è thấp giọng, giống y hệt giọng nói khi ở trong khu rừng nhỏ hôm trước.
Tôi nhìn thấy anh ấy rất nhanh đã cúp máy, sau đó tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ấy kéo vào lòng.
Lần này với hai lần trước không có giống nhau, lần này mới tính là cái ôm thật sự.
Không biết có phải do Lộ Yến mặc áo quá ít hay không, mà trong lòng anh ấy có hơi lạnh, hai tay tôi cứng ngắc ở sau lưng anh ấy.
"Chỉ một lát thôi." Lộ Yến vùi đầu vào hõm cổ tôi.
A a a a! Đây là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện như thế này đó! Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?
Vốn dĩ hai tay là muốn đẩy anh ấy ra, đến cuối cùng lại vỗ nhẹ lên lưng anh ấy.
"Thầy... thầy ơi." Tôi lúng ta lúng túng.
Cánh tay ôm tôi của Lộ Yến thu lại, càng khiến tôi bị ôm ch/ặt trong lòng hơn.
"Đường Dạng." Anh ấy ngẩng đầu lên, cằm tựa lên bả vai tôi, giọng nói có hơi khàn đặc: "Làm sao bây giờ, tự em tìm đến cửa đấy."
Hả? Cái gì vậy? Sao dạo gần đây Lộ Yến lại kỳ lạ như vậy!
Tôi không hỏi anh ấy có ý gì, bởi vì trong con đường nhỏ có người đi tới.
Lộ Yến vẫn coi như có nhân tính mà thả tôi ra trước khi có người tới, còn tôi hoàn toàn cúi đầu căn bản không biết người đi qua bên cạnh chúng tôi là ai.
Khi tôi về đến kí túc xá thì Phùng Nguyệt đang chuẩn bị leo lên giường.
Thấy tôi về, cô ấy lại chạy xuống, ngồi xuống bên cạnh cười nói với tôi: "Thầy Lộ thật có trách nhiệm, hôm nào cũng phụ đạo cậu đến muộn thế này."
Còn không đợi tôi lên tiếng, Phùng Nguyệt lại nói: "Hôm nay Châu Vũ Kiệt đã tới tìm tớ."
Hả?
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Châu Vũ Kiệt là ai.
"Cậu ấy tìm tớ để hỏi wechat của cậu." Phùng Nguyệt nháy mắt với tôi.
Tôi ngẩn người: "Cậu ấy thật sự muốn dùng wechat để hỏi bài tập sao?"
Phùng Nguyệt nghe xong thì cười rộ lên, tôi thật sự không hiểu cô ấy đang cười cái gì.
Cuối cùng dưới ánh mắt của tôi cô ấy đưa tay quệt nước mắt ở khóe mắt, vỗ vai tôi nói: "Dạng Dạng à, cần wechat của cậu sao có thể chỉ hỏi bài tập không?"
Vậy thì làm gì?
Liên quan gì đến cậu ta, dù sao thì tôi cũng không quen. Tôi cúi đầu bắt đầu sắp xếp cặp sách của mình: "Cậu đừng có đưa wechat của tớ cho người khác đấy."
Trong wechat nhiều thêm một Lộ Yến đã khiến tôi không có dũng khí mở wechat mỗi ngày rồi, chỉ lo có tin nhắn tôi không muốn thấy nào đó.
Phùng Nguyệt vỗ lên bàn tôi, truyền tới tiếng oán trách của cô ấy: "Sao mà cho được chứ? Tớ cũng đâu có wechat của cậu đâu!"
A, hình như là vậy.
Tôi len lén thè lưỡi, người trong wechat của tôi ít đến đáng thương luôn.
Bây giờ có thêm Lộ Yến cũng chỉ có ba người.
"Dạng Dạng, wechat của cậu là bao nhiêu? Tớ add cậu." Phùng Nguyệt móc điện thoại ra.
Đúng lúc này điện thoại tôi sáng lên.
Đại nạn hai mươi mốt tuổi: Ngày mai bù Đầu tư mạo hiểm.
Tôi cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Phùng Nguyệt đang ở trên màn hình điện thoại của tôi.
Thôi rồi, thảm rồi. Nếu như bây giờ dưới chân có một cái lỗ thì tôi nhất định không chút do dự mà chui vào trong luôn.
Lộ Yến thật sự luôn có thể làm tôi x/ấu hổ mà! Hu hu hu hu, kiếp trước rốt cuộc tôi đã làm gì với anh ấy mới có thể như này chứ.
Bình luận
Bình luận Facebook