Trần Khước Chi nhất quyết không nghe lời bác sĩ, không chịu tạm thời đ/á/nh dấu một Omega. Thêm vào đó, cơ thể hắn đang rất yếu, tinh thần lại dễ bùng phát, bác sĩ đành bất lực, chỉ còn cách dùng liệu pháp sốc điện.
Hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, ôm ch/ặt chiếc áo khoác vào lòng, giống hệt một chú chó nhỏ không tìm thấy cảm giác an toàn, ra sức x/á/c nhận lãnh địa của mình. Chiếc áo ấy là hắn mặc từ năm mười bảy tuổi. Nghe một Omega nói nó từng bị người khác lấy mất, hắn còn lấy làm lạ. Nhưng khi ngửi thấy trên áo vương lại mùi hương quen thuộc mà hắn say đắm, hắn bỗng thấy may mắn.
“Là Lý Lý… là Lý Lý…” – hắn thì thầm.
Hắn năn nỉ bác sĩ cho gọi một cuộc điện thoại. Vùi mặt vào chiếc áo quen mùi, giọng hắn nghèn nghẹn, gọi đến cho tôi.
Mà tôi thì đang đứng ngoài cửa, qua lớp kính nhìn hắn. Hắn quay lưng lại, cuộn mình trong chăn, gối đầu lên chiếc áo khoác tôi đã giấu suốt bao năm. Giọng hắn yếu ớt, khẩn cầu:
“Lý Lý, tôi vào kỳ phát tình rồi… rất nhớ, rất muốn gặp em.”
“Có phải tôi lại làm gì khiến em buồn không? Em nói đi, tôi sẽ sửa… sửa đến khi nào em vui thì thôi.”
Đột nhiên tôi nhận ra, cái tin nhắn từng thấy trước đó chỉ là cú lừa – để tôi tin rằng hắn không hề yêu mình. Nhưng rõ ràng, cả thế giới này đều biết hắn yêu tôi.
Hắn cãi lại ba mẹ, khẳng định sẽ không bao giờ đ/á/nh dấu Omega nào khác. Hắn nói hắn thích một Beta, và thậm chí… hắn nói muốn cùng tôi đi hết phần đời còn lại.
Kỳ lạ thật.
Tim tôi bỗng đ/ập lo/ạn nhịp, như bị định mệnh kéo đi. Tôi giơ tay, gõ nhè nhẹ lên cánh cửa đang ngăn cách mình với hắn.
Cốc… cốc…
Tôi khẽ gọi:
“Trần Khước Chi, anh còn nhớ năm mười bảy tuổi, trong con ngõ nhỏ anh từng gặp một thiếu niên lếch thếch không? Cảm ơn chiếc áo khoác ngày ấy… đã che chở cho tuổi mười bảy rá/ch nát của cậu ta.”
Tôi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Cậu ta bảo… cậu ta cũng nhớ anh.”
Trần Khước Chi bật dậy khỏi giường, loạng choạng chạy về phía cửa. Nhưng cửa đã bị bác sĩ khóa ch/ặt, hắn không thể mở ra, chỉ đành đứng trong, hoang mang nhìn tôi.
Tôi đưa tay, ngón tay chạm lên mặt kính. Hắn mím ch/ặt môi, thử run run nâng tay lên, ngón tay cách lớp kính chạm vào tôi.
Tôi hỏi khẽ:
“Chúng ta… sẽ luôn bên nhau chứ?”
Hắn đáp, chắc nịch:
“Ừ, từ hôm nay, cho đến tận cùng của thời gian.”
Thích, yêu… tất cả đều sẽ bất diệt.
Tình yêu của Trần Khước Chi dành cho Ký Lý, sẽ được khắc cả lên bia m/ộ.
Bình luận
Bình luận Facebook