Tuyết Đường mặt mày lo sợ, như thể bị chó đuổi phía sau. Cô ta nắm ch/ặt tay tôi, nói như sú/ng liên thanh, thậm chí không kịp chào Vương Đại Chủy: "Chu đại sư, em nói ngắn gọn thôi. Em nghi rằng chính người yêu đã đổi mệnh cách của em!"
"Tháng trước anh ấy mang về một đống quần áo kỳ quái, bảo em mặc để... đổi gió. Có mấy lần nửa đêm tỉnh dậy, em thấy anh ấy ngồi đầu giường nhìn chằm chằm, tay còn cầm cái bát..."
Giọng Tuyết Đường dồn dập khiến Vương Đại Chủy đứng bên cạnh cũng nín thở. Cô kể sau lần video call với tôi, bạn trai nổi gi/ận bảo không nên xem mấy livestream nhảm nhí m/ê t/ín d/ị đo/an.
Họ mới quen nhau bốn năm tháng, nhưng anh ta đối xử với cô cực kỳ chu đáo: dọn giường, nấu cơm, dọn nhà, thậm chí còn bưng cả chậu nước ngâm chân cho cô. Tuyết Đường từ nhỏ đã sống với bà ngoại vì bố mẹ ly hôn, đùn đẩy nhau không ai nuôi. Bà ngoại lại ốm yếu, nửa ngày phải nằm giường. Bố mẹ tuy chu cấp đầy đủ nhưng lạnh nhạt. Thế nên, do thiếu thốn tình cảm, cô chìm đắm ngay vào sự quan tâm của tên bạn trai.
Làm nhân viên mỹ phẩm ở trung tâm thương mại, quản lý cứ thích "động tay động chân" với cô. Bạn trai động viên Tuyết Đường nghỉ việc tự làm livestream ở nhà. Nhưng cả tài khoản lẫn thẻ ngân hàng đều do anh ta nắm giữ.
Tuyết Đường hoàn toàn phụ thuộc vào bạn trai, tình cảm cô dành cho hắn vượt lên hơn hẳn mối qu/an h/ệ yêu đương bình thường. Nếu không gặp được tôi, có đ/á/nh ch*t cô cũng không nghi ngờ anh ta.
"Chu đại sư, ngài trốn vào nhà em được không?"
Tôi cố rút tay nhưng cô ta nắm ch/ặt như kìm. "Trốn... trốn ở nhà cô?"
Tuyết Đường gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn tôi, như thế tôi là cánh tay cuối cùng nắm lấy sinh mệnh của cô giữa biên sâu.
Bình luận
Bình luận Facebook