“Lúc đó, chúng con đã tìm ki/ếm khắp nơi. Hệ thống camera an ninh vẫn chưa có ở con đường nhỏ này, chỉ có tuyến đường chính mới có camera giám sát. Cả nhà con như ong vỡ tổ, đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm.”
“Bè tre dò người được thả xuống ao ven đường, vớt ba lượt vẫn không thấy gì. Những giếng nước xung quanh cũng được gia đình con thuê người xuống kiểm tra nhưng kết quả vẫn không tìm thấy gì.”
“Sau khi báo cảnh sát, họ kiểm tra camera xung quanh nhưng không phát hiện ra kẻ khả nghi. Điều tra các ngôi làng lân cận vẫn không một ai từng thấy em gái con.”
Em gái tôi đã biến mất không dấu vết.
Mẹ tôi đ/ấm vào người tô, rội quỵ xuống nền đất, gào lên thảm thiết: "Sao mày lười thế? Không chịu đi đưa cơm mà lại để cho nó đi một mình?"
Bà nội theo đạo Chúa nói rằng Chúa của bà sẽ không tha thứ cho những đứa trẻ lười biếng, ích kỷ làm lạc mất em gái mình.
Bố tôi gi/ận dữ đ/á tôi năm sáu cái, đẩy tôi ngã xuống đất.
Hàng xóm xung quanh không ai biết chuyện gì, cũng chẳng ai can ngăn, họ chỉ đứng chỉ trỏ bàn tán về tôi.
Cơ thể tôi bất động như một khúc gỗ,chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt. Tôi lầm lũi đi đến con đường em gái mất tích, rồi cứ thế đứng suốt 3 ngày, mắt không chớp nhìn về ngã tư, chờ đợi bóng dáng nhỏ bé ấy xuất hiện.
Nhưng phép màu đã không xảy ra.
Từ sự kiện đó, cả nhà chẳng ai buồn nói chuyện với tôi, đặc biệt là mẹ - suốt mười mấy năm sau, bà chưa từng nói lấy một lời với tôi.
Sau khi vào cấp hai, tôi ở nội trú, cuối tuần về nhà lấy tiền và quần áo rồi đi ngay, không dám nán lại lấy một giây.
Những năm tháng ấy, tôi đi lại nhiều lần trên con đường em gái từng đi đưa cơm, xem xét từng ngọn cỏ, gốc cây, cố tìm manh mối, tưởng tượng trăm ngàn khả năng.
Cứ thế sống trong dày vò.
Bình luận
Bình luận Facebook