3.
Cô ta nhanh chóng đi đến gần Thời Nghiên, cười nói với anh: "Trùng hợp thật, tôi cũng không có tiết chiều.”
Tôi là người ngốc mà.
Tôi đang làm gì vậy?
Thời Nghiên nhận định rằng tôi đã có bạn trai mới, chẳng phải sau khi chia tay thì rất nhanh anh cũng dụ dỗ người khác đó sao, cho nên suy bụng ta ra bụng người à?
Tôi tiến lên hai bước, tình cờ nghe được giọng nói nhàn nhạt của Thời Nghiên:
"Thật ngại quá, cô Thiệu, chiều nay tôi phải đến cửa hàng nội thất một chuyến, tôi đang trang trí phòng cưới nên không thể đi được.”
Người phụ nữ mỉm cười, thần thái tự nhiên: "Trang trí thì cũng không vội được mà, hơn nữa anh đã chia tay rồi mà…”
Tôi không thể nghe thêm được nữa, tôi sải bước đến trước mặt hai người họ, vẻ mặt không vui nhìn Thời Nghiên: "Ở đây à?”
Ánh mắt anh dừng lại, cụp mắt xuống nhìn tôi nhưng không nói gì.
"Thời Nghiên, anh có biết em là ai không?”
"Biết.” Anh gật đầu, sau đó thay đổi chủ đề: "Bạn gái cũ.”
Tôi tức đến mức đầu cũng sắp bốc khói, cô Thiệu đứng bên cạnh che miệng cười, cô ta dùng phong thái đĩnh đạc chìa tay ra với tôi:
"Chào cô, tôi tên Thiệu Đường, là giảng viên cùng trường với Thời Nghiên.”
Tôi gắt gao nhìn bàn tay trắng trẻo đó trong hai giây rồi lặng lẽ đưa tay ra bắt tay cô ta.
Chúng tôi tách ra ngay khi chạm vào tay nhau, tôi rút tay lại rồi tiếp tục nhìn Thời Nghiên: "Em có chuyện tìm anh.”
Hàm ý ám thị trong lời nói đã quá rõ ràng rồi, Thiệu Đường rất biết điều nên mỉm cười chào tạm biệt họ:
"Nếu đã như vậy thì tôi đi trước đây. Thầy Thời, lần sau có thời gian thì tôi hẹn anh nhé.”
Thị uy, đây tuyệt đối là thị uy.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chăm chú nhìn Thời Nghiên đang đứng trên bậc thang trước mặt mình: "Xuống đây.”
Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, nếu anh đứng thế này thì tôi phải ngước nhìn lên như vậy thì khi nói chuyện giống như tôi không có khí thế gì vậy.
Sắc mặt của Thời Nghiên cũng không thay đổi gì, anh đi xuống rồi đứng trước mặt tôi.
Tôi bắt đầu gặng hỏi anh: "Thiệu Đường là ai?”
"Đồng nghiệp.”
"Chỉ là đồng nghiệp sao?”
Vốn dĩ Thời Nghiên luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, đột nhiên khóe môi anh cong lên, trong mắt anh hiện lên một tia mỉa mai.
"Cô Mạnh, em đang đứng trên lập trường nào để hỏi tôi câu đó?”
Đột nhiên anh không quan tâm đến tôi nữa mà đi ngang qua người tôi.
Khí thế của tôi yếu đi, tôi vô thức nắm lấy tay áo của anh rồi thì thầm: "Em không có tìm tình yêu mới.”
Bước chân của anh chợt dừng lại, hồi lâu sau anh quay đầu lại: "Mạnh Kính Tâm, em…”
Trong khi chúng tôi nói chuyện thì có vài sinh viên bước ra từ cửa sau rồi chào hỏi Thời Nghiên, họ không khỏi tò mò mà nhìn chúng tôi.
Anh mím môi, góc hàm căng lên, đột nhiên anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay của tôi: "Đi thôi, có gì thì lên xe rồi nói.”
Đã hơn một tháng tôi không ngồi xe anh, chiếc BMW đời thứ tư màu xanh bạc của Thời Nghiên vẫn nguyên trạng như cũ.
Sợi dây chuyền Tinh Đại Lộ tôi tặng cho anh vẫn còn treo rủ xuống ở nóc xe, ngoài ra còn có hương bạc hà thoang thoảng.
Tôi bị say xe nghiêm trọng nên không chịu được xe có mùi hôi, lúc đầu Thời Nghiên đã m/ua mấy loại tinh dầu dành cho ô tô để tôi dùng thử, cuối cùng thì tôi quyết định chọn mùi hương này.
Mặc dù anh không yêu tôi, nhưng ít ra anh đối xử với tôi cũng đủ tận tâm rồi.
Thời Nghiên gõ ngón trỏ lên vô lăng: "Em nói đi, rốt cuộc em đến tìm tôi làm vì chuyện gì?”
Trong lòng tôi vừa chua xót vừa ngọt ngào, tôi nghẹn ngào rồi sau đó tôi tìm cho mình một cái cớ.
"Hôm đó khi chuyển đi em hơi vội vàng nên vẫn còn để quên đồ ở lại nhà anh, em muốn sang đó lấy về.”
Thời Nghiên trầm mặc hồi lâu.
"Chỉ vì chuyện này thôi à?” Anh lạnh lùng nói: "Đồ gì, tôi sẽ đóng gói rồi gửi đến cho em, trong nhà tôi không hoan nghênh người lạ.”
"Người lạ.” Ta từ này đ/âm thủng màng nhĩ của tôi khiến đầu tôi kêu ong ong, sự khó chịu dâng trào mãnh liệt, tôi không nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe rồi bước xuống xe.
Đột nhiên có một lực ấm áp nắm lấy cổ tay của tôi, sau đó kéo tôi lại, tôi lại rơi vào ghế phụ của xe.
"Thắt dây an toàn, tôi đưa em về nhà lấy đồ.”
Anh nói xong thì bắt đầu khởi động xe.
Tôi cắn ch/ặt môi nhìn khung cảnh đang lùi dần bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên không biết tại sao tôi lại nhớ đến lần đầu tiên tôi đến nhà Thời Nghiên.
Bình luận
Bình luận Facebook