Lúc khiêng qu/an t/ài, Bát Đại Kim Cang đã dùng hết sức nhưng cỗ qu/an t/ài vẫn không động đậy gì.
Sắc mặt ông Năm trở nên khó coi, kéo tôi qua một bên, “Nhóc Long, cháu nói thật cho chú biết, đêm hôm qua cháu thật sự vẫn luôn canh giữ ở linh đường này sao? Cháu có động vào cỗ qu/an t/ài này không vậy?”
Tôi lắp ba lắp bắp, lúc đang xoắn xuýt xem có nên nói chuyện tối hôm qua với ông Năm hay không thì anh trai tôi vươn vai từ trong phòng đi ra.
Còn liếc tôi với ánh mắt hung dữ, ý cảnh cáo không cần nói cũng nhìn ra được.
Ngay lúc đó, tôi chẳng dám nói gì hết, cắn răng mà nói: “Cả đêm qua cháu vẫn luôn canh ở linh đường, không có ai tới cả.”
Ông Năm vừa lẩm bẩm vài câu “Kỳ lạ thật!”, vừa kéo tôi tới bên qu/an t/ài, cứa đ/ứt tay tôi.
Tôi đ/au đến nhe răng trợn mắt, muốn rút tay lại, nhưng lại bị ông Năm nắm ch/ặt lấy không buông.
Cho đến khi m/áu của tôi thẩm thấu vào bên trong qu/an t/ài, ông Năm mới thở phào một hơi, buông tay tôi ra.
Sau đó ông Năm đ/á/nh mắt tỏ ý bảo thợ khiêng qu/an t/ài lên.
Quá trình hạ táng rất thuận lợi.
Sau khi Bát Đại Kim Cang đếm tiền mặt vui như hoa nở rồi rời đi, nhà tôi cũng hoàn toàn rơi vào không khí trống trải.
Tối đến, tôi nằm trên giường trằn trọc không yên.
Một mặt tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này đã xong.
Mặt khác, tôi lại cảm thấy tiếc thương cho vận mệnh của cô gái kia, luôn cảm thấy như vậy quá hời cho anh tôi rồi.
Nhưng chuyện này cũng không phải là điều tôi có thể nói ra được.
Tôi nằm trong phòng nghĩ vẩn vơ, sau đó rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Phòng anh trai tôi ở cách vách, bỗng truyền tới âm thanh rên rỉ.
Tôi gi/ật mình tỉnh dậy. Tuy tôi chưa ăn thịt heo nhưng cũng đâu phải chưa thấy heo chạy bao giờ.
Âm thanh này giống hệt âm thanh tôi nghe được vào buổi tối hôm trước, khi cô gái kia còn sống.
Nhưng bây giờ, trong phòng bên cạnh rõ ràng chỉ có một mình anh tôi thôi mà.
Bỗng nhiên tôi bị dọa sợ run như cầy sấy, răng môi cứ va vào nhau như đang đại chiến.
Lẽ nào…
Khi tôi đang nín thở định nghe cho rõ thì bỗng nhiên âm thanh đó biến mất.
Yên lặng như tờ, không có chút động tĩnh nào.
Tôi bất giác nghi ngờ âm thanh vừa nãy tôi nghe được chỉ là ảo giác.
Tôi thở phào một hơi, hy vọng chỉ là ảo giác mà thôi.
Bình luận
Bình luận Facebook