Trừ khi... cơ thể mẹ kéo dài ra.
Nhưng liệu người sống có thể làm được điều này không?
Chẳng lẽ mẹ thực sự như chị nói, đã ch*t từ lâu rồi?
Đúng lúc nỗi sợ hãi trào dâng, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Viên cảnh sát thông báo họ phát hiện manh mối quan trọng về cái ch*t của em trai tôi.
Ngoài nguyên nhân ngạt thở, toàn thân em còn có nhiều vết bầm dập mô mềm.
"Bạch Nhu, chúng tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng em trai cô từng bị bạo hành dã man."
"Cho hỏi... mẹ cô có từng đ/á/nh đ/ập em ấy không?"
Giọng viên cảnh sát đầy uy nghiêm.
"Không... tính mẹ tôi nóng nảy nhưng chưa bao giờ đ/á/nh chúng tôi." Tôi trả lời thành thật.
Dù giờ tôi không chắc mẹ có phải người sống hay không, nhưng tôi khẳng định mẹ chưa từng ra tay với em trai.
Trái lại, bà đối xử rất tốt với em.
Tôi nhớ có lần em sốt cao, tiêm hạ sốt mãi không đỡ. Mẹ đã thức suốt đêm bên giường, lau mồ hôi và đút từng thìa nước.
Cảnh sát không hỏi thêm, chỉ nhắc tôi chú ý an toàn.
Định cúp máy, một tiếng ồn lạ lẫn tiếng rè rè chói tai vang lên. Tôi vội lùa điện thoại ra xa tai.
Bỗng giọng viên cảnh sát vang lên, the thé đến kỳ quái:
"Bạch Nhu... cô đã bao giờ nghĩ: người ch*t cũng biết nói dối chưa?"
"Cô thực sự tin tưởng những lời em trai cô nói sao?"
Tôi đờ người, chưa kịp hỏi rõ ý tứ thì đường dây đã đ/ứt.
Lòng chất chứa nghi vấn:
Những vết thương kia trên người em từ đâu?
Hai câu nói cuối của cảnh sát... ẩn ý gì?
Đêm khuya.
Tôi lén vào phòng em trai, lục tìm manh mối.
Một ngăn kéo được khóa mật mã.
Tôi thử ngày sinh của em - không mở.
Nhập ngày sinh của mình - tách.
Khóa bật ra.
Mắt tôi cay xè.
Bên trong là chiếc máy quay màu đen phủ lớp bụi mỏng.
Máy vẫn còn pin. Mở lên, hiện 3 video lưu trữ.
Tôi chọn file đầu tiên mang tên "Giám sát", quay vào 12h đêm nửa tháng trước.
Hình ảnh em trai đang ngủ say trên giường.
Máy quay rung rung, có người cầm nó tiến dần về phía em.
Tim tôi thắt lại.
Ống kính chĩa thẳng vào mặt em, nhưng góc quay kỳ lạ quá, ai lại quay từ dưới lên trên như thế.
Bình luận
Bình luận Facebook