0
Lượt đọc0
Theo dõi8
ChươngNăm 1978, Lục Cẩm Trình cuối cùng cũng nhận được thông báo.
Nhưng sau khi nhận được giấy điều hồi thành phố, hắn chỉ mang theo hoa làng và con trai chúng tôi.
Ngày rời đi, hắn dựa vào khung cửa mục nát, tay véo mảnh giấy thông báo hồi thành.
"Phương Phương, em không có học thức, chuyện thành phố phức tạp, anh sợ em không thích ứng được ngay."
"Để anh đưa con về ổn định trước, khi mọi thứ yên ổn sẽ đón em sau."
Tôi xếp mấy quả trứng vừa luộc vào túi vải đã bạc màu, gật đầu ngoan ngoãn.
Nhưng kiếp trước, cho đến khi tôi bệ/nh nặng liệt giường, thoi thóp hơi tàn, hắn vẫn không giữ lời hứa.
Tôi trút hơi thở cuối cùng trong bất mãn và phẫn uất.
Sống lại một kiếp.
Tôi không muốn làm Phương Phương ng/u dốt, khờ dại chờ đợi đàn ông cả đời nữa.
Lần này, vừa khi bọn họ rời đi.
Tôi lập tức khoác chiếc ba lô cũ kỹ theo chân lên thành phố.
Chương 22
Chương 27
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 13
Chương 12
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook