2
Lượt đọc0
Theo dõi9
ChươngTôi là người đẹp nhất kinh thành, đáng tiếc lại đoản mệnh.
Ngày tôi ch*t, vô số danh sĩ kinh thành khóc thương tiếc nuối.
Chỉ trừ một người - anh kế Phạm Trần An.
Hắn không ưa tôi, thậm chí có thể nói là gh/ét cay gh/ét đắng.
Tôi mặc gấm lụa, hắn bảo tôi phô trương.
Tôi học thêu thùa, hắn chê tôi màu mè.
Tôi nhận thơ tán tỉnh của tân khoa trạng nguyên, hắn m/ắng tôi vô phép.
Tóm lại, mọi thứ thuộc về tôi hắn đều gh/ét.
Nghe tin tôi ch*t, hắn chỉ lạnh lùng buông một câu "Biết rồi".
Dưới âm phủ, sau ba năm cần mẫn làm Mạnh Bà kiêm nhiệm,
Cuối cùng tôi cũng có được một cơ hội thác mộng.
Diêm Vương phẩy tay, làn sương m/ù tan đi.
Tôi sững người, sao lại là giấc mộng của Phạm Trần An?
Tôi thực sự không muốn gặp hắn, lập tức quay đầu bỏ đi.
Sau đó xông vào điện Diêm La ăn vạ: "Chẳng phải nói sẽ gặp người nhớ thương ta nhất trần gian sao? Ngài lừa m/a à!"
Diêm Vương đ/au đầu: "Có khả năng nào... chính là hắn không?"
Chương 7
Chương 11
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook