0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngTôi vô cùng chán gh/ét vị hôn phu t/àn t/ật đôi chân của mình. Vì hắn, tôi luôn bị các mệnh phụ quan lại chế giễu, dù hắn là hầu gia tôn quý. Về sau, được di nương ủng hộ, tôi dồn hết dũng khí bỏ trốn theo một thư sinh nghèo. Nhưng tôi đã gửi nhầm người, sau khi thi trượt, gã thư sinh ngày ngày đ/á/nh đ/ập tôi. Bị đ/á/nh đến ch*t, gã ta x/é rá/ch quần áo tôi, tuyên bố với thiên hạ tôi ch*t vì thông d/âm. Gia đình xem tôi là nỗi nhục, mặc kệ x/á/c tôi bị vứt nơi hoang dã. Cuối cùng, chính người hôn phu bị tôi ruồng bỏ đã thu x/á/c cho tôi. Chính hắn ép gia đình tôi tổ chức tang lễ. Chính hắn bất chấp lệnh vua rời kinh, bắt được gã thư sinh phụ bạc để b/áo th/ù cho tôi. Hắn nói: "Nàng là thê tử của ta". Tỉnh lại lần nữa, tôi trở về thời điểm bị các mệnh phụ chế nhạo muốn thoái hôn. Lần này, tôi lạnh lùng đứng lên: "Ngồi xe lăn thì sao? Hắn vẫn là hầu gia cao cao tại thượng, sau này ta sẽ là phu nhân tôn quý. Còn các ngươi... là thân phận gì?" Vị hôn phu vốn cúi đầu bỗng ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt ánh lên thứ quang mang chưa từng có.
Chap 4
Chap 4
Chap 6
Chương 15
Chương 10
Chương 8
Chương 13
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook