0
Lượt đọc0
Theo dõi9
ChươngNăm bảy tuổi, mẫu phi đầy nước mắt đưa tôi vào Trấn Quốc Tự, dặn dò chỉ cần không bước khỏi cửa chùa sẽ được bình an cả đời.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Khi nàng bệ/nh nặng qu/a đ/ời, hoàng huynh bị hạ ngục, tôi vẫn chưa từng rời khỏi Trấn Quốc Tự nửa bước.
Cho đến lúc Đại Ngụy thất trận, nhị hoàng muội dẫn sứ giả Bách Việt quốc xông vào Phật đường: "Ngụy Bình An chính là đệ nhất mỹ nhân của triều ta, nàng mới là nhân tuyển hòa thân tốt nhất."
Tôi bị áp giải về hoàng cung.
Từ hôm đó, Trấn Quốc Tự chỉ tụng chú vãng sinh để siêu độ vo/ng h/ồn những người ch*t dưới tay tôi.
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook