0
Lượt đọc0
Theo dõi10
ChươngTôi là đồ bỏ đi, cả kinh thành đều biết tôi yếu đuối dễ bị b/ắt n/ạt. Hôn phu lập được chiến công, em gái lập tức cư/ớp đoạt nhân duyên của tôi. Tôi đỏ hoe mắt, giậm chân tức gi/ận:
"Các người... quá đáng lắm đó!"
Tôi tức gi/ận một trận, rồi hết gi/ận.
Chẳng ai để tôi vào mắt.
Sau này, tôi vẫn ngoan ngoãn gả cho thế tử phong lưu. Thế tử suốt ngày ngao du tửu điếm, tôi cũng chỉ biết khóc thút thít.
Nhưng đột nhiên một ngày, hắn không chạy lung tung nữa, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà.
Tôi lại run cầm cập: "Người... đừng lại gần tôi nữa!"
Đến khi cả nhà ngoại lên đoạn đầu đài, tôi chỉ biết nức nở:
"Xin lỗi... tôi vốn là đồ vô dụng, chồng tôi quá ăn chơi vô trách nhiệm, chẳng giúp được gì."
Chương 10
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook