0
Lượt đọc0
Theo dõi17
ChươngCha tôi là một kẻ vô cùng bẩn thỉu, một tên s/ay rư/ợu bị mọi người xa lánh.
Cho đến khi ông ra đi, tôi mới biết rằng ông từng là tiểu hầu gia ngông cuồ/ng thời trẻ được cả kinh thành ngưỡng m/ộ.
Ông đã từng c/ứu được hàng ngàn mạng người.
Nhưng c/ứu được thiên hạ, lại không c/ứu nổi mẹ tôi.
"Mẹ con là tiểu thư thông minh nhất thế gian, đáng lẽ phải phóng khoáng ngang tàng như cha."
"Chỉ tiếc số nàng không may, vì ta mà lao vào hậu trạch, ch*t thầm lặng trong bốn bức tường."
"Cha có lỗi với nàng, có lỗi với con."
"Nhưng cha thật sự... nhớ nàng đến khôn ng/uôi."
Chương 12
Chương 9
Chương 9
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook