0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngLão Chu qu/a đ/ời khi còn ba ngày nữa là đến Tết. Ông đã linh cảm được cái ch*t của mình nên kiên quyết đòi xuất viện về nhà. Cửa hàng trong thành phố phần lớn đã đóng cửa, những người đi làm xa cũng đã đoàn tụ với gia đình. Lão Chu nắm tay tôi, lẩm bẩm: "Mãn Tinh, nếu ta không còn, con vẫn sẽ sống tốt phải không?" Đôi mắt ông vô vọng tìm ki/ếm thứ gì đó. Bác sĩ nói khối u đã chèn ép lên dây th/ần ki/nh thị giác, thực chất ông đã không nhìn thấy gì. Tôi siết ch/ặt tay ông. Ông không thể thấy tôi lắc đầu. Chỉ nghe tôi lặp đi lặp lại: "Lão Chu, con sẽ nhớ ông." Hơi ấm trong người ông dần tắt lịm trong vòng tay tôi. Như cuộc đời tôi từ ấy về sau. Sau khi lo xong hậu sự cho ông, tôi một mình nấu nồi bánh chưng. Lão Chu thích nhân cần tây, có thêm tàu hũ ky và da trứng. Tôi ăn một chiếc bánh, nuốt một nắm th/uốc ngủ. Lão Chu ơi, con muốn gặp lại ông. Mở mắt ra, tôi trở về mùa xuân năm 1994.
Bình luận
Bình luận Facebook