0
Lượt đọc0
Theo dõi7
ChươngMọi người đều nghĩ tôi là kẻ bám đuôi Tả Thịnh, dù hắn ôm trước ôm sau, bạn gái thay đổi hết người này đến người khác, tôi vẫn một lòng một dạ theo đuổi chẳng hề nổi gi/ận lấy một lần. Khi hắn mắc bệ/nh cúm nặng, nằm li bì ở nhà suốt hai ngày không ai hỏi han, chỉ có tôi nghe một cuộc gọi đã vội vã sang chăm sóc tận tình. Lúc bệ/nh tình hắn trầm trọng nhất, tôi vừa nấu cháo vừa lén lút rơi nước mắt. Tả Thịnh lúc ấy mặt tái nhợt dựa cửa bếp, quay mặt đi nói: "Khóc cái gì, tao đâu có ch*t. Nước mắt rơi vào cháo, bẩn ch*t đi được." Vì thế khi Tả Thịnh lại dắt tay một cô gái khác xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều chờ xem tôi thành trò cười. Nhưng lần này, tôi đã im hơi lặng tiếng suốt nửa tháng. Không những thế, còn chặn hết mọi liên lạc của Tả Thịnh. Tả Thịnh hoảng lo/ạn, chặn tôi trong phòng trà công ty, mắt đỏ ngầu chất vấn sao tôi không nghe giải thích. Tôi khó xử nhìn hắn. Nhưng người tôi thích... đâu phải là hắn?
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook