0
Lượt đọc0
Theo dõi6
ChươngTôi là Thái tử phi hiền thục đức hạnh nhất triều đình, năm năm qua không một lỗi lầm, được mọi người ca ngợi.
Nhưng ngày lâm bồn, chị gái trọng bệ/nh, Thái tử chẳng liếc nhìn tôi lấy một cái, vội vã bỏ đi.
Tôi qu/a đ/ời vì khó sinh.
Tỉnh lại lần nữa, tôi mười lăm tuổi.
Vị tiểu tướng quân tuấn nhã đang đưa cho tôi một nhánh đào.
"Nàng không thích lê hoa, vậy đào hoa này nàng có nhận không?"
Tôi kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng đón lấy: "Có chứ."
Bình luận
Bình luận Facebook