0
Lượt đọc0
Theo dõi7
ChươngLại một đêm trăng tròn, cánh cửa bị đ/á mạnh bật tung.
Hắn đứng sừng sững trước thềm, áo bào trắng như tuyết, tóc đen huyền, gương mặt lạnh lùng tựa băng.
Tôi r/un r/ẩy thốt lên: "Sư... sư tôn..."
Người kia như cảm nhận được điều gì, đôi mắt đỏ như m/áu ánh lên vẻ tàn sát của mãnh thú, thoáng chốc đã áp sát trước mặt tôi.
Tôi h/oảng s/ợ định bỏ chạy, bắp chân đã bị khóa ch/ặt, theo sau là âm thanh vải vóc trên người x/é nát tan tành.
Thân hình nóng bỏng đ/è ép xuống, nước mắt tôi trào ra, đành cắn ch/ặt môi dưới chịu đựng.
Là đồ đệ duy nhất của Thiên Cù Tiên Quân, tôi nhận về bao ánh mắt ngưỡng m/ộ của chúng đệ tử Bồng Lai đảo.
Nhưng không ai hay biết, vị tiên quân cao cao tại thượng - đóa hoa chốn băng sơn sáng ngời trước mặt thiên hạ, trong bóng tối lại là bệ/nh nhân mộng du.
Đêm đêm dùng thân thể đệ tử giải tỏa, nhưng khi bình minh ló dạng lại quên sạch sành sanh mọi chuyện...
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook